MẶT THẬT BÙI TÍN
Hoàng Đạo thế Kiệt
Đôi lời mở đầu
Từ khi nghị quyết 36 của Việt cộng được tung ra vào đầu năm 2004, mấy tháng qua là lúc các cộng đồng người Việt hải ngoại có nhiều biến cố quan trọng, dồn dập nhất. Ngoại trừ các vụ 30-4 và 21-6, từ tháng 9/2005 đến nay chúng ta đă và đang thấy có hàng chục các vụ khác. Như vụ Hoàng Minh Chính và Nguyễn xuân Ngăi, vụ Bùi Tín và Họp mặt dân chủ, vụ Phạm ngọc Tuận kiện đồng hương Minnesota, vụ Thích nhất Hạnh và bọn phản chiến Mỹ biểu t́nh chống chính phủ, vụ đón văn công Việt cộng sang tổ chức hát gây quỹ từ thiện, vụ Việt cộng công khai đem cả đoàn hàng trăm cán bộ tuyên vận sang Úc tŕnh diễn, vụ Frank Jao tổ chức cho đại sứ Marine đến Cali khích lệ bọn nằm vùng treo cờ cộng sản, vụ Lư Tống, chiến dịch tuyên vận quy mô của Việt cộng tại Mỹ với hệ quả của nó...
Hầu hết là các cuộc tấn công của cộng sản, bọn tay sai, và lũ trở cờ đón gió. Vụ nào cũng quan trọng, và nếu hợp lại th́ sẽ có tầm quan trọng sống chết cho các cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoạị Nếu không muốn bị thua nhục nhă lần nữa th́ người Việt Quốc gia chúng ta phải dồn hết sức để cùng nhau chống lạị Nhưng chống cách nào cho khỏi hụt hơị Chống cách nào để không phải làm đi làm lại mà ảnh hưởng vẫn lớn lao, lâu dài.
Theo thiển ư chúng tôi th́ chỉ c̣n có 2 phương thức hữu hiệu để chống lại giặc ngoài thù trong. Đó là: BIỂU DƯƠNG và TẨY CHAY.
Ai cũng biết v́ ta phân hoá quá nên bị coi thường. Từ Nguyễn cao Kỳ đến Phan văn Khải, từ Bùi Tín đến bọn trở cờ đón gió, đều công khai hay hàm ư nói rằng người chống Cộng chỉ có loe ngoe vài mống, chỉ là thiểu số không đáng kể, và đang tắt lịm dần v.v. V́ thế nên bọn này ngày càng ra mặt lộng hành, cứ tuần tự nói và làm những ǵ đă mưu tính.
Nếu chúng ta không chứng tỏ được cho cả bạn lẫn thù thấy rơ sự hợp quần và quyết tâm tranh đấu của ta th́ đương nhiên sẽ phải thuạ Đấy là luật chơi dân chủ. Hăy nh́n vào gương thành công chói lọi của vụ chống ảnh Hồ và cờ Cộng (Trần Trường), vụ Tượng đài Viê.t-Mỹ, vụ chống đài VTV4 bên Úc trước đây, và vụ chống đoàn văn nghệ “duyên dáng” bên Úc bây giờ, để thấy rơ điều đó. Chỉ có những cuộc biểu dương có tầm vóc như thế mới làm cho bọn chúng trơ mắt ra, ngọng không nói đươ.c. C̣n nếu chỉ có dăm ba trăm người th́ làm sao làm chúng câm họng được, làm sao không bị chúng khinh?
Bởi thế, chúng ta không chỉ hoàn toàn ủng hộ và triệt để hoan nghênh các cuộc đấu tranh của đồng hương khắp nơi, từ Minnesota, Hoa thi.nhđdốn đến Cali, từ Mỹ tới Úc, mà c̣n phải kêu gọi tập thể người Việt Quốc gia hải ngoại đoàn kết lại để có sức mạnh, để tiếng nói được nể v́, để chặn đỡ phần nào các cuộc tấn công ồ ạt của chúng.
Chúng ta phải t́m cho ra một phương thức đoàn kết mà đa số người Việt Quốc gia có thể chấp nhận đươ.c. Đây là một vấn đề sống chết, chúng tôi sẽ xin trở lại trong một dịp sau.
Ngay bây giờ tôi xin đi vào một vấn đề rất quan trọng khác, đang ngày càng làm tan nát tập thể người Việt tỵ nạn chúng tạ Đó là vấn đề “thù trong”, vấn đề nằm vùng của bọn cộng sản, các tay sai của chúng, và bọn trở cờ đón gió.
Mặt thật của ông Bùi Tín
“Mặt thật” là tên một cuốn sách của ông Bùi Tín, một cựu Đại tá quân đội Việt cộng, và cũng là cựu Phó Tổng biên tập tờ Nhân dân của đảng Việt cô.ng. V́ địa vị cũ của ông ta trong hàng ngũ Việt cộng, ông Tín đă được dư luận chú ư đến nhiều, khi ly khai khỏi đảng Việt cộng và đào tỵ tại Pháp.
Là người Việt tỵ nạn chống Cộng, tất nhiên tôi cũng lưu ư t́m hiểu về ông Tín. Do đó tôi đă có một số nhận xét về cả con người lẫn lập trường chính trị của ông tạ Cho đến gần đây, sau khi đọc một lá thư ngỏ của ông ta th́ tôi thấy đă đến lúc cần phải chia xẻ cùng các chiến hữu người Việt Quốc gia về những nhận định của tôi.
A / Lá thư ngỏ gửi HMDC (họp mặt dân chủ)
Ngày 1-10-2005 ông Bùi Tín đă viết một lá thư ngỏ (tài liệu đính kèm, số 1) gửi những người đă tham dự cuộc “họp mặt dân chủ” ngày 9-9-2005, để khuyên nhủ, an ủi họ, khi họ bị dư luận chỉ trích. Họ bị chỉ trích v́ hầu hết những người gọi là “đấu tranh dân chủ” này đă từng có thành tích không chào cờ Quốc gia, chủ trương treo cả 2 cờ Quốc/cộng, lén lút đi họp với Nguyễn đ́nh Bin, luồn lọt đi đón chào Phan văn Khải, đi đi về về Việt Nam giao dịch với Cộng sản, viết bài kêu gọi người Việt Quốc gia hải ngoại xóa bỏ hận thù (nhưng Vc th́ vẫn tha hồ trả thù cả người sống lẫn người chết), cổ vơ ḥa giải ḥa hợp một chiều với ngụy quyền Việt cộng, ca ngợi công lao của Việt cộng, không hề làm ǵ để cùng đồng hương chống lại bọn cs nằm vùng và tay sai đă liên tục đánh phá các cộng đồng tỵ nạn của ta v.v...
Vô t́nh hay cố ư, lá thư ngỏ của ông Bùi Tín lại để lộ cho tôi thấy rơ thêm con người thật của ông tạ Thư không dài nhưng cũng chứa đựng đủ những ngôn ngữ để cho tôi đi đến một kết luận vững chắc, hầu như không thể sai được, về cả sự kiêu căng trâng tráo lẫn lập trường gian tà của ông tạ Phải nói là lá thư đó đă một lần nữa cho tôi thấy rơ bộ Mặt rất Thật của ông tạ Sau đây là một vài đoạn chứng tỏ, trích từ trong thư:
1- Vu cáo người Việt Quốc gia là phá hoại...
Khi BùiTín hạ bút viết:
..”Điều rất mừng là mấy năm nay, cảnh cản phá nhau chụp mũ cho nhau bừa băi, tuỳ tiện, ai không theo ta là kẻ thù của ta, cảnh vu cáo nhau tay sai VC, nằm vùng, gián điệp, đặc công đỏ…đă bớt hẳn, và đang có chiều hướng lịm tắt v́ không c̣n thị trường, khi dân trí cộng đồng ta đă cao hơn trước nhiều”...và:...” Điều phi lư là chính những người tự cho là chống cộng mạnh mẽ nhất th́ lại vô t́nh làm cho chính quyền cộng sản thích thú nhất, làm lợi cho họ nhất”...
Ông Bùi Tín đă dùng một thủ đoạn tuyên truyền cố cựu của cộng sản là, dựa vào một tiền đề có vẻ đúng: cảnh đánh phá quy chụp nhau, để dẫn đến một kết luận hoàn toàn sai và tai hại: do người chống Cộng gây ra.
Bằng cách đó ông Bùi Tín đă một mặt khẳng định rằng những người Việt Quốc gia chống Cộng và tự cho là chống Cộng nhất chính là những người đă đánh phá, chụp mũ những người khác (ư muốn chỉ những người mệnh danh là ‘đấu tranh dân chủ’), và làm lợi cho Việt cộng; một mặt chạy tội cho bọn Cộng sản nằm vùng, bọn ngụy phản tỉnh, bọn trở cờ đón gió, vốn là nguyên nhân chính của sự phân hoá trong các cộng đồng người Việt tỵ nạn; và mặt khác lại ra măt khinh miệt, mỉa mai, rằng công cuộc chống Cộng bảo vệ cộng đồng của người Việt Quốc gia đang lịm tắt dần v́ không c̣n thị trường.
Đây là một luận điệu vừa đánh trống vừa ăn cướp! Sự ngược ngạo của Bùi Tín quả đă đến cao độ. Người Việt hải ngoại đă phải bỏ nước đi tỵ nạn v́ không thể chấp nhận cộng sản. Họ không hoà hợp ḥa giải với Vc v́ chúng không hề hoà giải ḥa hợp ngay với người dân trong nước. Chính ngay bản thân ông Bùi Tín, tuy theo cộng sản cả nửa thế kỷ rồi mà cũng phải ‘phản tỉnh’, chạy trốn. Rồi bây giờ ông ta và mấy nhà ‘tranh đấu dân chủ’ lại bỗng dưng đổi chiều đi hoà hợp ḥa giải với Vc để dân chủ hoá chúng nó? Vậy th́ ai phản bội lư tưởng tự do và cuộc tranh đấu cho dân chủ, ai đáng bị lên án? Lên án người giữ vững ngọn cờ chính nghĩa hay lên án kẻ trở cờ đón gió, kẻ đội lốt Quốc gia và phản tỉnh cuội?
Đi theo kẻ cướp rồi lại la làng là bị cáo gian, là một hành động trơ trẽn bỉ ổi nhất. Ư thức ở đâu, ḷng yêu nước chống Cộng ở đâu, và liêm xỉ ở chỗ nào mà dám dương dương tự đắc nói như trên với tập thể những người chống Cộng thuần thành nhất?
2- Công khai vận động hoà hợp ḥa giải với Việt cộng.
Ở một đoạn khác trong lá thư ngỏ ông Bùi Tín viết:
...”Trong cuộc HMDC 2005 tôi đă góp ư với các bạn rằng ta nên vun trồng ư thức dân chủ đa nguyên trong đấu tranh (la culture pluraliste de la democratisation) ; nhiều cách đấu tranh, nhiều phương pháp, nhiều mặt, nhiều tổ chức, nhiều cách tiếp cận, từ đó tạo nên hiệu quả tổng hợp cực kỳ to lớn. Không thể chỉ có một biện pháp của “tôi”, ngoài ra là vứt đi!”...
”Cho nên có người phất cờ, dương khẩu hiệu, phát truyền đơn ngoài đường; có người vào họp báo, chất vấn, đặt câu hỏi trực diện; có người có thể bắt tay họ, tṛ chuyện với họ, có thể ăn cơm với họ nữa, để nói cho họ biết vài điều lư sự; có thể hướng dẫn cho họ đi thăm chỗ này chỗ kia để tuỳ lúc thuận tiện chỉ cho họ một sự thật, một lựa cho.n. Không về nước hay về nước cũng tuỳ”...
Cũng vẫn một thủ đoạn tuyên truyền ngụy biện, dùng luận điệu đa nguyên (đúng) để dẫn dụ đến ḥa hợp với Việt cộng (sai)!
Qua đoạn trích dẫn trên, tâm địa phản bội chính nghĩa Tự do của Bùi Tín lại càng lộ liễu hơn nữa. Chắc đương sự cho là đă đến lúc có thể lật ngửa con bài, nên đă công khai thuyết giảng cho các nhà ‘tranh đấu dân chủ’ trong HMDC hiểu rằng cuộc đấu tranh phải đa dạng, có nghĩa là, sau khi phải họp kín đi đêm th́ bây giờ có thể bắt tay cán bộ Vc, mời chúng đi ăn chơi, rước chúng về nhà ngủ v.v. để giảng giải và thuyết phục chúng! Và cứ như thế, tùy nghi, người người giao du với Vc, ngày ngày sinh hoạt với Vc, là sẽ “từ đó tạo nên hiệu quả tổng hợp cực kỳ to lớn”! là hoà hợp hoà giải một chiều với Việt cộng!
Nếu quả thật chủ trương đường lối hay như thế và thành công như thế th́ tại sao Bùi Tín không ở lại trong nước cho dễ tiếp cận và mau thuyết phục cs mà phải đào tỵ ra ngoài để đi thuyết dụ người khác? Hay tại Vc bây giờ đă đổi mới rồỉ. Nếu vậy th́ tại sao nhà tranh đấu ‘dân chủ hàng đầu’ Hoàng minh Chính vừa ở trong nước ra (mà chẳng biết ǵ cả) lại cứ bảo là bọn Vc nó cực kỳ ngoan cố, giải pháp 3 bên ông ấy đưa ra cả chục năm nay mà chúng chẳng thèm nói ǵ, và nay th́ ông đă phải thú nhận là bất khả thỉ!
Phải chăng Bùi Tín tài giỏi hơn hay là ông ta đang làm việc theo một kế hoạch nào đó, cứ từng bước mà đi.Và biết đâu chẳng bao lâu nữa các nhà ‘tranh đấu dân chủ’ của ông ta sẽ kết hợp thẳng với những cán bộ cộng sản thầm lặng (trong nước) hay nằm vùng, phản tỉnh cuội (ngoài nước) để đấu tranh cho mạnh hơn? Và không chừng một ngày không xa sẽ có cả những nhà dân chủ can đảm phi thường và tài giỏi siêu việt, về nước đối lập với bạo quyền để lo dân chủ hóa, hoặc gia nhập luôn đảng cộng sản, theo chiến thuật vào hang cọp để bắt cọp con, hoạt động thật đắc lực cho được ḷng tin và có chức vụ lớn, rồi sẽ dân chủ hoá luôn cả chế độ? Rơ ràng là một cái bẫy tinh vi!
3- Bùi Tín nhục mạ người Việt Quốc gia.
Trong đoạn chót lá thư ngỏ, đă được công khai phổ biến khắp nơi, ông Bùi Tín c̣n viết:
“Điều cuối cùng cần nói là nếu c̣n có chút lương tâm dân chủ le lói, ắt họ có thể thấy rằng khi chưa làm được ǵ cho sự nghiệp dân chủ hoá quê hương th́ họ chớ nên “ném bom” vào hàng ngũ những người đang đấu tranh ít nhiều có hiệu quả hơn họ rât nhiều, đến mức đối phương phải nể sợ và ráo riết đối phó. Vả lại những quả bom ngu ngơ của họ khốn nỗi đă tịt ng̣i ngay trước khi được xử dụng”.
Đoạn văn này, cũng như cả lá thư của ông Bùi Tín, tuy đọc hơi khó hiểu, v́ ông ta dùng cái thứ văn hóa cộng sản (như câu: "đấu tranh ít nhiều có hiệu quả hơn họ rất nhiều"), nhưng tựu chung th́ cũng chỉ để một mặt tự khoe ḿnh là đă làm cho cộng sản phải nể sợ và ráo riết đề pḥng (!?) một mặt châm biếm, nhục mạ người Quốc gia là chưa làm được ǵ cho sự nghiệp dân chủ hoá quê hương, mà chỉ đi “ném bom ngu ngơ tịt ng̣i” để phá hoại ông ta và đám đệ tử ‘đấu tranh dân chủ’. Thế chưa đủ, Bùi Tín c̣n viết thêm:
“rồi sẽ có lúc họ được lương tâm dân chủ lương thiện của chính họ mách bảo, sẽ im thôi; họ sẽ không c̣n làm cái chuyện non nớt, cái tṛ dại dột “quân ta” bắn “quân ḿnh”, hay là quân ta ném bom nhầm vào “quân bạn”, để cho đối phương vỗ tay tán thưởng".
Như vậy là qua 2 đoạn văn ngắn ngủi vừa nói, Bùi Tín đă vừa chế nhạo vừa công khai nhục mạ tập thể người Việt Quốc gia là non nớt, là không có lương tâm dân chủ lương thiện, và lại c̣n phá hoại, ném bom vào đám người ‘đấu tranh dân chủ’ của đương sự.
Dường như đương sự không bao giờ nghĩ xem tại sao người ta lại ném bom vào ḿnh mà không ném vào bao nhiêu người phản tỉnh đáng quư khác? và tại sao một chứng nhân lịch sử như ông Việt Thường đă phải kiên tŕ tố cáo và gọi Bùi Tín là một “đặc công đỏ”?
Phải chăng Bùi Tín thuộc loại đầu đă có sạn cộng sản, không biết ǵ khác, và có nói ǵ cũng thế thôi?
B- Một ‘email’ cũ của ông Bùi Tín
Cuối năm 2002 một số anh em chúng tôi có đưa ra bài “Nhu cầu Bảo vệ Lằn Ranh Quốc/cộng” (LRQ/C), nhằm mục đích kêu gọi đồng hương tỵ nạn giữ vững LRQ/c, để phân định ba.n/thù, để ngăn chặn bọn nằm vùng quấy phá lũng đoạn các Cộng đồng người Việt hải ngoại, và để vận động đoàn kết khối người Việt Quốc gia chân chính, hầu tạo điều kiện yểm trợ hữu hiệu cuộc đấu tranh đ̣i tự do dân chủ của đồng bào quốc nộị Chủ trương đề ra là tích cực góp phần vận động xây dựng một tập thể người Việt Quốc gia, bao gồm tất cả những con dân Việt thực t́nh chống Cộng, kể cả những người cộng sản thực tâm phản tỉnh, và ưu tiên nhằm vào khối người Việt hải ngoại.
Trong đường hướng đó tôi đă hỏi ư kiến nhà thơ Nguyễn chí Thiện, một người tù tiếng tăm của chế độ Cộng sản, xem ông nghĩ thế nào về nội dung bài LRQ/c. Nó có đúng với ư nguyện của người dân trong nước hay không. Câu trả lời của ông Nguyễn chí Thiện là: hoàn toàn đúng, và chính ông Thiện đă cùng đứng tên trong bài viết với chúng tôi.
Cũng vào khoảng thời gian đó, khi được một chiến hữu cho biết ông Bùi Tín vừa viết một bài có vẻ chống cộng rất thật t́nh (đă tuyên bố trả lại 9 huy chương cho Vc) và nói đây là người có thể liên lạc được, tôi đă t́m đọc bài “Một phương án tŕnh đồng bào cả nước” của ông ta, viết nhân dịp đầu năm 2003. V́ thấy tinh thần của bài viết khá tốt, có cùng một mục đích chống cộng như ta, tôi đă viết một email ngắn cho ông ta, kèm theo bài LRQ/c, cũng để hỏi xem ông ấy nghĩ thế nào.
Không ngờ, trái hẳn với ông Nguyễn chí Thiện, ông Bùi Tín đă hàm hồ miệt thị bài này và các tác giả của nó, đồng thời c̣n hàm hồ nhục mạ luôn cả VNCH và QLVNCH, với một luận điệu và cung cách chỉ có ở bọn cộng sản và tay sai. Dĩ nhiên tôi đă trả đũa thật mạnh mẽ, vạch trần sự giả trá, hàm hồ và tŕnh độ thấp kém của đương sự (tài liệu số 3).
Từ đó tôi vẫn để tâm theo dơi xem những bước tới của đương sự ra sao.
Chỉ ít lâu sau, đương sự đă lùi một bước. Khi tờ Ngày Nay bên Texas mở một cuộc phỏng vấn rộng răi khoảng hai chục người về chủ trương bảo vệ LRQ/C của chúng tôi, ông Bùi Tín đă trả lời một cách khá mềm mỏng, biết điều hơn trước rất nhiều (xin xem thêm chi tiết ở website: www.geocities. com/ttnvqgh, bài: Các thắc mắc về LRQ/c và LTC).
Nhưng đó không phải là “mặt thật” của ông Bùi Tín. Nó chỉ là chiến thuật, lúc tiến lúc thoái. Phải đến khi nhu cầu đ̣i hỏi và t́nh thế cho phép, ông ta mới để lộ rơ bộ Mặt Thật của ḿnh. Và sự lộ diện ấy đă thể hiện qua lá “Thư ngỏ thân gửi các anh, chị trong HMDC” của đương sự mà người viết vừa tŕnh bày ở trên.
Qua lá thư này Bùi Tín đă cho tôi thấy không thể sai được là từ bấy lâu nay đương sự đă và vẫn có một lập trường ngược hẳn lại với lập trường của người Việt Quốc gia, tuy bề ngoài ông ta vẫn nói chống Cộng, nhiều khi khá mạnh mẽ, nên đă mê hoặc được một số ngườị
Để chứng minh cho qúy đồng hương và Chiến hữu thấy rơ hơn con đường đi lắt léo của ông Bùi Tín, từ Cộng sản đến phản tỉnh, rồi lại từ phản tỉnh đến hoà hợp hoà giải, như thế nào, tôi thấy cần phải đưa ra một email cũ của ông Bùi Tín mà tôi giữ từ lâụ
Như trên đă nói, sau khi đọc bài “Một phương án tŕnh đồng bào” của ông Bùi Tín, tôi đă gửi cho ông ta một email ngắn để thăm ḍ ư kiến. Được ít hôm th́ ông ta hồi âm (tài liệu số 2). Trong email của Bùi Tín có đoạn viết nguyên văn như sau:
"Lằn ranh quốc cộng trong nước không ai đặt ra nữa cả, lạc lơng quá! Cần nhận rơ: 78 triêu/ 80 triêu dân ta là trong nước '. Đó mới là khối toàn dân cần tiêp cận ; Trong nước người dân cho Quốc Gia VNCH là không c̣n, v́ bât lực, thối nát, thất trận và bỏ đi..., không c̣n môt sức hấp dẫn nàọ Mỹ đă cho vũ khí gâp 9 lân Ngâ xô giúp miền bắc, cho cả nửa triệu quân, cả B52, bom 7 tấn mà vẫn thua. Nếu VNCH đứng vững th́ nay sẽ khác! Cần sám hối sâu sắc. Nay trận tuyến khác rồị Chỉ có độc đoán và dân chủ; trong nước là trực tiếp quyết định; dân chủ ngoài nước là hổ trợ cực kỳ cần thiết. Trong nước, không có ai quan tâm đến điều các ông viết ".
Đoạn văn này đă cho chúng ta thấy rơ con người và lập trường của Bùi Tín như thế nàọ Chúng tôi đă có thư đáp lại khá đầy đủ (tài liệu 3) nên ở đây chỉ xin nhấn mạnh thêm một vài điểm.
1- Bùi Tín ngụy biện, khi nói: “Làn ranh quốc cộng trong nước không ai đặt ra nữa”..,
- Ông Tín (vẫn một bài học cũ) đă lấy cái bề ngoài có vẻ đúng đân không dám nói đến hai chữ Quốc/cô.ng- để ngụy biện rằng: “Trong nước không có ai quan tâm đến điều các ông viết”. Ông ta thừa biết chỉ v́ sợ bị tù tội mà người dân không dám công khai nói đến 2 chữ đó. C̣n bảo: “Nay trận tuyến đă khác rồi. Chỉ có độc đoán và dân chủ”...th́ liệu ông ta có bảo đảm rằng người dân bây giờ dám nói và chỉ nói đến mấy chữ đó không? Ông ta không thấy ngay cả những người gọi là các “nhà dân chủ” tiếng tăm mà cứ mở mồm ra nói đến tự do dân chủ là bị đi tù hay saỏ Ông biết thế mà tại sao lại ngụy biện như thế?
- Cũng ở điểm này ông Tín có dám bảo đảm rằng Việt cộng sẽ c̣n măi măi ngự trị ở đất nước Viêt-Nam không? Nếu không th́ sau “cộng sản” sẽ là cái ǵ nếu không phải là “Quốc gia”? Quốc gia Viêt-Nam đă tồn tại trong suốt lịch sử Dân Tộc, cho đến khi họ Hồ đem cộng sản vào, (mà chính ngay cộng sản cũng đang phải âm thầm trở lại với 2 chữ đó) chứ đâu “Quốc gia” chỉ có nghĩa là “Quốc gia VNCH” như ông gọi, và khi “Quốc gia VNCH” mất đi th́ hai chữ “Quốc gia” cũng mất đi luôn? Tại sao ông lại có thể dị ứng với chữ Quốc gia đến độ như vậy, trong khi Quốc gia là truyền thống tốt đẹp nhất cuả dân tộc, là nguồn tự do dân chủ và hạnh phúc của muôn dân. Ông có hậu ư ǵ? Thiếu khả năng hay thiếu lương thiện?
2- Bùi Tín hàm hồ, xuyên tạc. khi đặt bút viết:
“Cần nhận rơ: 78 triê.u/80 triệu dân ta là trong nước. Đó mới là khối toàn dân cần tiếp cận”...
Ông Bùi Tín đă nói hàm hồ, bừa băi. Có chỗ nào trong bài LRQ/c nói trái ngược lại điều đó đâu mà Ông ta lại xuyên tạc như vậy? Ông ta lên giọng bảo chúng tôi phải tiếp cận với người dân trong nước mới đúng, c̣n lo đoàn kết khối người Việt tỵ nạn ở hải ngoại là sai, là không cần. Như vậy khác ǵ bảo chúng tôi cứ để cho bọn nằm vùng và tay sai lũng đoạn, khống chế, các cộng đồng người Việt tỵ nạn? Hiển nhiên ông lại có hậu ư bất hảo, định lừa người Việt quốc gia.
Cũng trong phạm vi này, ông Tín c̣n hàm hồ nói rằng VNCH bị thua là v́ thối nát bất lực... dù Mỹ đă viện trợ gấp 9 lần số Nga xô cho Việt cô.ng. Không thấy ông ta kể đến viện trợ khổng lồ của Tàu cộng và khối đông Âu, chưa kể Trung cộng đă gửi hàng mấy trăm ngàn lính sang giữ nhà cho Vc đi xâm lăng miền Nam, và cũng không đếm xỉa đến việc Mỹ đă cắt giảm viện trợ đến nỗi quân đội VNCH không đủ đạn bắn. Ông ta cũng vờ không biết đến sự thất bại ê chề của cuộc “ tổng công kích tổng khởi nghĩa” Mậu thân (1968), trong đó quân xâm lăng Cộng sản bị quân VNCH đánh chạy có cờ và bị tiêu diệt gần hết. Và ông ta cũng làm như không biết đến cái lư do chính yếu làm Mỹ phải bỏ Viê.t-Nam và QLVNCH bị thua là chính trị, trong đó phản chiến là yếu tố chính, chứ không phải là QLVNCH yếu kém...
Rơ ràng Bùi Tín chỉ nhắm mắt đề cao đám quân xâm lược cộng sản miền Bắc của ông ta, một công cụ của cộng sản quốc tế. Phản tỉnh, chống cộng, mà không đếm xỉa đến sự thật và chỉ mê muội nhai lại luận điệu hàm hồ xuyên tạc của Cộng, chửi lại những người chống Cộng thuần thành, th́ có khác ǵ lũ giặc Cộng đâu, Bùi Tín phản tỉnh ở chỗ nào?
3- Bùi Tín ngược ngạo xấc láo.
Nhưng ngạc nhiên nhất ở Bùi Tín phải nói đến sự ngược ngạo xấc xược của ông ta. Từ một sự trao đổi riêng tư, đương sự đă vơ đũa cả nắm “cường điệu” nhục mạ cả miền Nam, và dám viết rằng VNCH phải “xám hối sâu sắc”! Trơ trẽn, dốt nát và ngược ngạo đến thế là cùng! Bùi Tín làm như là bọn Việt cộng đang nắm giữ chính nghĩa nên giọng điệu trịch thượng, dám bảo người Việt Quốc gia phải sám hối. Hiển nhiên Bùi Tín đă áp dụng đúng đường lối của cộng sản, cướp giật chính nghĩa rồi quay lại bảo những người bảo vệ chính nghĩa là những người có tội!
Bùi Tín đă đi theo cộng sản tàn phá đất nước, giết hại không biết bao nhiêu dân lành trong suốt cả nửa thế kỷ, để rồi gần đây mới chợt nhận ra là cộng sản bạo tàn quỷ quyệt, là ḿnh sai lầm, khiến phải ly khai chống lại chúng. Ấy vậy mà Bùi Tín lại cả gan bảo những người Việt Quốc Gia từ nửa thế kỷ nay vẫn liên tục, kiên tŕ chống lại bọn gian ác tột cùng đó là có tội, phải “Sám Hối”!
Chỉ một điểm này thôi cũng thừa chứng tỏ là Bùi Tín không hề phản tỉnh. Cái gốc cộng sản của Bùi Tín vẫn c̣n nguyên đó, và cái giả thuyết Bùi Tín ly khai chỉ v́ thuộc phe thất sủng của viên tướng già mạt vận Vơ nguyên Giáp trở thành sự thư.c. Chống Cộng chỉ là một chiêu bài để kéo cánh giành ăn. Cho nên trước sau Bùi Tín chỉ chống cộng giả vờ chứ không hề có chủ trương lật đổ bạo quyền cộng sản. Tất cả chỉ v́ một lư do rất giản dị: hào quang và địa vị của đương sự là từ cộng sản. Nếu nhất đán cộng sản không c̣n nữa th́ đương sự cũng mất hết luôn. Sự thực là như thế. Chẳng có lư tưởng chính nghĩa ǵ cả.
Tóm lại con người thật, bộ mặt thật của ông Bùi Tín là:
- Một, đi theo Cộng sản tàn phá đất nước, xâm lăng miền Nam Tự do, giết hại dân lành trong suốt gần nửa thế kỷ;
- Hai, phản lại và ly khai cộng sản v́ bị thất sủng, nên không chống Cộng sản mà chỉ chống nhóm cầm quyền độc tài;
- Ba, phản lại lư tưởng Tự do, vừa lũng đoạn các cộng đồng người Việt Quốc gia chống Cộng vừa vận động người Việt hải ngoại ḥa hợp ḥa giải với bạo quyền Việt cộng để bảo vệ chế độ cộng sản, dưới chiêu bài dân chủ hoá, đa nguyên.
Đôi lời tạm kết
Người Quốc gia vốn tốt ḷng, rộng lươ.ng. Khi c̣n trong nước, dù biết cộng sản vô cùng thâm độc, chính quyền vẫn có chính sách chiêu hồi, luôn luôn mở rộng ṿng tay đón nhận những người lầm lạc trở về với Quốc gia Dân tôc. Ra hải ngoại, chúng ta cũng vẫn hoan nghênh đón mừng tất cả những người cộng sản thực tâm phản tỉnh, để mọi người cùng đoàn kết đấu tranh cho chính nghĩa Quốc gia, t́m tự do no ấm cho dân tôc.
Nhưng vấn nạn là ở chỗ: làm sao phân định được người thực tâm phản tỉnh với kẻ đội lốt phản tỉnh. Khó khăn hơn nữa là không phải là chỉ có bọn cộng sản nằm vùng và bọn phản tỉnh giả mà c̣n có cả những người Quốc gia trở cờ đón gió đi theo chúng.
Trong quá khứ, dù chúng ta đă có cả một chính quyền với đầy đủ an ninh t́nh báo, mà vẫn có những vụ Vũ ngọc Nhạ, Huỳnh văn Trọng, Phạm ngọc Thảo, Phạm xuân Ẩn... với các phong trào hoà b́nh, thành phần thứ ba v.v. th́ hiện tại việc đề pḥng những vụ xâm nhập, nằm vùng, đội lốt chống Cộng để đánh phá tập thể người Việt tỵ nạn và để lôi kéo lại những người Việt chống Cộng đi theo Cộng, là điều vô cùng khó khăn. Với chiến thuật “cướp chính nghĩa” thật siêu đẳng và được trang bị bằng một “lương tri cộng sản” thuần thành, chúng đă chứng tỏ vô cùng nguy hiểm, và đă thành công lớn lao.
Chúng ta ở trong cái thế: không chấp nhận những người thực tâm phản tỉnh th́ sẽ là một sai lầm lớn lao, nhưng nếu không cảnh giác cao độ, chấp nhận bừa băi, thậm chí c̣n tôn sùng bọn này như những lănh tụ, th́ sẽ bị rơi vào bẫy sập.
Cho nên theo thiển ư th́ chúng ta không c̣n cách nào khác hơn là: một mặt vẫn cứ phải chấp nhận những người cộng sản phản tỉnh như những người chống Cộng quư giá, góp phần đắc lực vào công cuộc giải trừ Cộng sản, một mặt phải hết sức tỉnh táo để không bị rơi vào bẫy của bọn Cộng sản và lũ phản tỉnh gian tà. Và để đỡ bị lầm lẫn, chúng tôi xin đề nghị hai điểm:
* Về tiêu chuẩn thực tâm chống cộng: phải là một người có lập trường chống cộng trước sau như một, không thể chỉ nh́n vào quá khứ cuả một người để phán định, mà phải nh́n chính yếu vào các hoạt động hiện tại và tương lai của người đó. Quá khứ tốt không bảo đảm hiện tại tốt, và hiện tại tốt không bảo đảm tương lai tốt. Đối các phần tử nằm vùng hay phản tỉnh cuội th́ điều này rất đúng. Bởi v́ chúng phải tỏ ra rất tốt để phỉnh lừa chúng ta, cho đến khi được lệnh không cần phải che dấu nữa.
* Các thành phần Quốc gia chân chính cần trao đổi tin tức với nhau để dễ nhận ra nhau và tránh bị sai lầm, mắc bẫy bọn xấu, nhất là để cùng nhau có thái độ thích hợp, kịp thời.
Người viết mong rằng ưu tư này sẽ được đông đảo các Chiến hữu người Việt Quốc gia chân chính chia xẻ và đóng góp ư kiến, để chúng ta cùng nhau ngăn chặn sự lộng hành của bọn phá hoại, trong giai đoạn rất nguy khốn cho các cộng đồng người Việt tỵ nạn của ta.
HDTK
Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Quảng Cáo . Mục Lục . Photo . Photo 1***