Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ . Báo Chí . BBC . RFI . RFA . Tác Giả . Kỹ thuật . Dịch Thuật . Quảng Cáo . Groups . Portal . Forum .Tinh Hoa . Da Lat . Thư Quán . ChinhNghiaMedia . Liên lạc

 

Một Trang Lịch Sử (tài liệu US Senate)

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

THỰC DÂN TRUNG CỘNG TẠI VIỆT NAM.

 

- TRƯƠNG MINH  H̉A  ( Tinparis.net) -

 

 

     Trong lịch sử dựng và giữ nước, Việt Nam thường bị giặc Tàu xâm chiếm, là láng giềng" cực kỳ gian ác" luôn t́m cách chiếm đất và đồng hóa những dân tộc khác nếu có cơ hội; đó là truyền thống Hán Tộc, dù sông Dương Tử có thể cạn, Vạn Lư Trường Thành có thể món, song chân lư ấy không bao giờ thay đổi.

 

Trong cái cảnh cùng cực của dân tộc qua" ngàn năm nô lệ", giặc Tàu ở mọi triều đại phong kiến, từng thôn tín nước Việt bao lần trong suốt chiều dài lịch sử, nhưng quân xâm lược Tàu cũng phải trả cái giá rất cao, thảm bại ê chề trước sức đề kháng, tin thần bất khuất của dân tộc Việt, nên không bị xóa tên trên bản đồ thế giới so với các sắc dân khác. Người Hán đến nước ta, áp dụng chính sách vơ vét, đồng hóa:" bắt dân ta lên rừng t́m sừng voi và tê giác, xuống biển ṃ ngọc trai", tàn sát dân, hăm hiếp phụ nữ, mổ bụng thai phụ, moi gan, chặt đầu, tiêu khiển và cũng là tṛ khủng bố dân lành để duy tŕ ách thống trị.

 

Thời kỳ thuộc địa bành trướng qua sự bùng phát kỷ nghệ ở Âu Châu, thực dân Pháp ṃ đến Đông Dương và dùng chiến lược pháo hạm, vũ khí tối tân, áp đảo triều đ́nh Huế và sau cùng đưa đến hiệp ước bất b́nh đẳng Patenôtre vào năm 1883. Để dễ cai trị, thực dân Pháp chia nước Việt ra làm 3 kỳ: Bắc và Trung Kỳ dưới chế độ mang tên" bảo hộ" và Nam Kỳ là thuộc địa. Nhưng thực ra th́ ba kỳ đều nằm trong tay thực dân Pháp, chớ nào được độc lập. Thực dân Pháp thâm độc, dùng b́nh phong triều đ́nh Huế bù nh́n để áp đặt chính sách cai trị, do đó sau thời Tự Đức, th́ nhiều đời vua nhà Nguyễn được Pháp dựng lên để làm những con rối, mà đàng sau là quyền lực của đám quan Tây. Cũng không khác ǵ ngàn năm nô lệ giặc Tàu, thời thực dân Pháp có cảnh" sưu cao, thuế nặng" và dân bản địa có thứ thuế kỳ lạ, dó là" thuế thân". Tinh thần dân tộc bất khuất như câu thơ Nguyễn Trải.

 

" Nước cường nhược, có lúc có khi.

Anh hùng hào kiệt thời nào cũng có".

 

 

    Do đó, thời thực dân Pháp cai trị, cũng có nhiều cuộc khởi nghĩa của giới sĩ phu như phong trào Cần Vương, Văn Thân....với những người yêu nước, đứng lên đánh Pháp từ khắp các miền đất nước. Đáng lẽ ra triều đ́nh Huế nên có thái độ dứt khoát là nếu không yểm trợ ngầm ngầm, cũng phải im lặng để những người dân, sĩ phu đầy ḷng ái quốc thể hiện ḷng trung quân, giành lại tự chủ nước nhà và tùng phục triều đ́nh, cũng có mục đích bảo vệ ngai vàng, ḍng dơi Hoàng tộc. Trái lại, nhiều lúc c̣n t́m cách triệt hạ những lực lượng nghĩa binh theo lịnh thực dân Pháp, điển h́nh là ở G̣ Công, có B́nh Tây Đại Nguyên Soái Trương Công Định, qui tụ lực lượng đánh Pháp, trong lúc thanh thế đang lên cao, th́ triều đ́nh Huế cử quan đại thần là Nguyễn Túc Trưng, từ kinh đô, đến G̣ Công để tước chức Nguyễn Soái, hầu giao quyền thống lănh quân lính để không c̣n đánh Pháp, nên có sự giằng co, dù việc nầy không có kết quả, nhưng trong hàng ngũ nghĩa binh có một số người bất măn, bỏ đi, t́m đến Rạch Giá đầu quân với ông Tư Trực, tức là lănh tụ kháng chiến lừng lẫy Nguyễn Trung Trực, từng làm bạt vía kinh hồn thực dân Pháp như hai câu thơ của Huỳnh Mẫn Đạt:

 

" Hỏa Hồng Nhật Tảo, Kinh Thiên địa.

Kiếm bạc Kiên Giang, khốc quỷ thần".

 

 

     Tuy nhiên triều đ́nh Huế cũng thực hiện ḷng yêu nước, như nàng Kiều trong câu thơ của Nguyễn Du:" Chữ trinh c̣n ở chỗ nầy", đó là việc triều đ́nh phong sắc thần cho những lănh tụ kháng chiến nào đă đền xong nợ nước; chớ c̣n kháng chiến là t́m mọi cách dập tắt, làm vừa ḷng thực dân Pháp. Cho nên, trong triều đ́nh, có một số quan lại, nhờ biết nịnh Pháp mà lên chức như diều gặp gió, điển h́nh trường hợp của" Con Phụng đầu đàn đất Ngũ Phụng" xứ Quảng là Phạm Liệt, nhờ lập công mật báo vụ khởi binh của vua Duy Tân, nên Pháp dập tắt, bắt vua đài đi, đoạn lập vua khác, c̣n những người quan hệ như Thái Phiên, Trần Cao Vân...bị chém đầu, c̣n Phạm Liệu ḅ lên đến chức thượng thơ, cầm đầu cơ mật viện triều đ́nh.

 

      T́nh trạng thực dân Pháp tưởng đâu không c̣n xảy ra tại Việt Nam từ sau ngày 20 tháng 7 năm 1954. Nào ngờ" Pháp đi th́ có Trung Cộng thay" áp đặt chủ nghĩa thực dân kiểu mới, đó là" chủ nghĩa thực dân hiện đại" từ năm 1949 đến nay và tập đoàn đảng Cộng Sản Việt Nam đóng lại vai tuồng của triều đ́nh Huế, với vua không ngai là tên Hồ Chí Minh. Chế độ thuộc địa Trung Cộng áp đặt tại Việt Nam sau khi Mao Trạch Đông chiếm lục địa Trung Hoa vào năm 1949 và từ đó mối t́nh" thuộc địa" qua b́nh phong" t́nh hữu nghị Việt-Trung" cứ lớn dần theo đà ảnh hưởng của quân Tàu trong trận Điện Biên Phủ, sau đó cũng chính đại diện cho Trung Cộng là Chu Ân Lai, hợp cùng với quan thầy Liên Sô là Molotov, cấu kết với thực dân Pháp đạo diễn ra hiệp định Geneve, chia đôi đất nước.

 

Sau 1954, mối t́nh hữu nghị trở thành" một ách hai tṛng" là miền Bắc chịu sự chỉ đạo của cả hai Thực Dân đỏ là Nga, Tàu. Tuy nhiên, v́ Nga mạnh, khoa học kỷ thuật tiên tiến hơn nên tập đoàn đảng Cộng Sản theo Nga, khiến quan thầy Tàu tức giận. Do ảnh hưởng hai phe nầy mà trong cơ cấu đảng cướp Cộng Sản, thường xảy ra những cuộc thanh trừng ác liệt, nên cái t́nh ĐỒNG CHÍ thường là Đ̀ CHỐNG, giết, hạ bệ nhau, nên thời đó, cánh thân Tàu bị hạ bệ, tàn sát như đại tướng Nguyễn Chí Thanh bị giết tại Tây Ninh, do Ban An Ninh Trung Ương thực hiện, chớ nào phải do Mỹ dội bom trúng và đỉnh cao là vụ phó chủ tịch quốc hội Hoàng Văn Hoan bỏ chạy sang Tàu vào năm 1978. Nhưng sau khi Nga sụp đổ vào tháng 8 năm 1991, sau đó, Việt Cộng mời thực dân Trung Cộng trở lại cai trị, qua cơ cấu đảng Cộng Sản Việt Nam, cũng giống như triều đ́nh Huế thời Pháp thuộc.

 

     Nói đúng hơn là đảng và nhà nước Việt Cộng trở thành cơ cấu bù nh́n, mọi mệnh lịnh, chính sách đều do Trung Cộng quyết định cả, chớ nào phải như câu lếu láo của tên Hồ Chí Minh tại quảng trường Ba Đ́nh ngày 2 tháng 9 năm 1945:" không có ǵ quí hơn độc lập tự do". Cho nên kể từ sau ngày rước thực dân Tàu vào khống chế, th́ những tên cán ngố trung ương nào muốn có được những chiếc ghế quan trọng như: tổng bí thư, chủ tịch nhà nước, thủ tướng, chủ tịch quốc hội, tướng lănh quân khu.... đều phải có sự" nhất trí" của Trung Cộng, sự kiện nầy rơ ràng là trong các cuộc đại hội đảng, dàn xếp nhân sự, đều có đại diện" mẫu quốc" từ Bắc Kinh sang và sau khi được ghế tốt, các lănh chúa Việt Cộng qua Tàu để nhận chỉ thị, yết kiến lănh đạo Bắc Kinh, đương nhiên là phải kèm theo những cam kết" cút cung tận tụy" quyền lợi Trung Cộng.

 

    Đây là truyền thống" rước voi về dầy mả tổ" của tập đoàn đảng cướp Cộng Sản Việt Nam, từ thời Hồ Chí Minh, Mao cử một anh thợ chụp h́nh chuyên môn để chụp những tấm ảnh ăn khách cho tên Hồ, là b́nh phong cai trị của Trung Cộng tại Việt Nam, là tên vua không ngai vàng bù nh́n như thời triều đ́nh Huế vậy. Trong thời kỳ c̣n t́nh trạng" môi hở răng lạnh", Mao từng mời Hồ sang tận Bắc Kinh, hai thầy tṛ cùng nhau đến Điếu Ngư Đài ( nơi vua Tàu ngay xưa dùng để câu cá) chiêu đăi món" chân vịt chiên" với cách làm dă man, đáng bị các cơ quan bảo vệ thú quyền lên án (vịt được tuyển chọn kỷ như chọn cung phi cho vua, đoạn các tay đầu bếp cho vào cái chuồng, bên dưới là vĩ sắt nóng, khiến vịt nhảy liên tục, đến khi phù cả hai chân, là được mang ra cắt, đoạn đem chiên), món nầy uống với rượu Mai Quế Lộ, hút á phiện và hàng tháng Mao cho chở qua một chuyến tiếp tế với rượu, thuốc là và có cả thuốc cường dương, dấu kín tên, được cán ngố tay sai đặt tên là:" toa thuốc bác Mao tặng bác Hồ"; do đó, Hồ sang Tàu ăn chơi, hút á phiện, hành lạc với đội ngũ" nữ hộ lư Trung Quốc" là cái tẩy, buộc Hồ phải cho Phạm Văn Đồng công nhận chủ quyền Trung Cộng ở các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, không dám lên tiếng các vụ dời cộc mốc thường xuyên từ Mường Tè đến Mống Cái. Mao Trạch Đông coi nước Việt là thuộc địa, nên quân Tàu muốn làm ǵ cũng được, coi tên Hồ như là" đầy tớ trung thành", bằng chứng là Mao cử người sang tận núi Thiên Thai, đào lấy kho tàng của Tôn Sĩ Nghị chôn dấu, sau khi bị vua Quang Trung rượt nà, mang theo không kịp; Mao Trạch Đông chỉ cần cho sừ quán báo cho Hồ biết, không cần Hồ" nhất trí" hay không, cứ tự nhiên sang đào xới và mang về.

 

     Sau khi Liên Sô sụp đổ, thực dân Trung Cộng trở thành thế lực" chủ yếu" cai trị Việt Nam qua tập đoàn tay sai Việt Cộng, nên cửa khẩu mở tự do, người Trung Quốc cứ xâm nhập sang thoải mái, dùng tiền buôn bán, dưới sự bảo kê của thiên triều và nếu có cơi hội là cưới vợ, ở luôn, dần dần, dân số Trung Cộng tăng như t́nh trạng đồng hóa ở Tân Cương, Tây Tạng, Măn Châu, Mông Cổ vậy; đây là chính sách đồng hóa thâm độc, nhẹ nhàng như tằm ăn dâu.

 

Người Trung Quốc lộng hành, đánh chết người, như trường hợp kỷ sư Nguyễn Phong Lưu, bị 5 tên Tàu Cộng đánh vở sọ, chết ngay trong một quán ăn ở Hà Nội mà công an Việt Cộng, là tay sai, công cụ, đúng là:" khôn nhà dại chợ" nên không dám đụng tới các công dân mẫu quốc. Hàng hóa Trung Cộng trà ngập tại Việt Nam, ngay cả hàng giả, nhái, độc chất, không thể bán được tại các nước khác, th́ thuộc địa Việt Nam, với hơn 85 triệu dân, là thị trường tiêu thụ dùm, giúp cho mẫu quốc giải quyết được t́nh trạng suy trầm kinh tế. Trung Cộng khai thác quặng Bô xít, dù bị nhân dân chống đối mạnh, ngư dân Việt cũng bị Trung Cộng cấm đánh cá, nên nhiều tàu, ngư phủ bị bắt, đ̣i tiền chuộc ( thời Pháp thuộc, ngư phủ Việt Nam được tự do hành nghề, chứ không thê thảm như dưới thời thực dân Tàu).

 

Những người phản đối thật ( chứ không phải là c̣ mồi) là những người quan tâm đến sự tồn vong của dân tộc, đều bị công an bắt bớ, tù đài, nên một số nhà báo, nhà văn, các trang báo điện nào đưa ra chủ quyền hải đảo, vùng biển, khai mỏ Bô Xít.... đều bị tập đoàn thái thú Trung Cộng gốc Việt thẳng tay đàn áp, bắt bớ, v́ dám đụng tới chủ của đảng. Cũng giống như triều đ́nh Huế thời Pháp, t́m cách triệt hạ các tổ chức kháng chiến chống Pháp. Do đó, Việt Cộng không thể tự nhận là yêu nước, v́ tập đoàn nầy chính là b́nh phong, công cụ cai trị cho thực dân Trung Cộng tại đất nước Việt Nam, nên đảng và nhà nước bù nh́n tại Hà Nội luôn bảo vệ quyền lợi mẫu quốc như là" bảo vệ con ngươi trong tṛng mắt, dù phải mất nước, chứ đừng để mất đảng" là truyền thống làm thái thú cho ngoại bang theo đúng" tư tưởng Hồ Chí Minh":

 

" Vua Hùng có công dựng nước.

Việt Cộng cam tâm bán nước".

 

 

     Với chính sách phục vụ quyền lợi cho thực dân Trung Cộng, do đó trong thời gian qua có những cuộc biểu t́nh đ̣i đất, đảo, chống khai mơ Bô Xít....của nhân dân trong nước, đều bị công an Việt dập tắt, đàn áp....ngoại trừ" biểu t́nh tại gia, chống khai thác quặng Bô Xít tại gia" là được cả thái thú và Trung Cộng chấp nhận. Ngày xưa thời thực dân, nhiều người đua nhau học tiếng Tây để làm ông phán, ông thông ngôn:" tối rượu champaign, sáng sữa ḅ", th́ ngày nay dưới chế độ thực dân Trung Cộng, lại có nhiều người đi học tiếng Tàu, lịch sử nô lệ tái diễn lần nữa..

 

 

 

 

TRƯƠNG MINH  H̉A

Ngày 23.09.2009

Bài có liên quan trên www.chinhnghia.com :