US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Kim Âu tổng hợp
Sự Thật Về Cách Mạng Mùa Thu
Cách đây 65 năm , chúng tôi c̣n chưa ra đời, năm 1945 nhân sự kiện đệ nhị thế chiến chấm dứt quân đội Nhật chiếm đóng Việt Nam được lệnh đầu hàng nên gần như án binh bất động để chớ quân đội Đồng Minh đến giải giới; quân đội Pháp lúc đó ở Âu Châu bản quốc của họ mới được giải phóng khỏi ách đô hộ của phát xít Đức chưa kịp tăng viện cho quân đội ở Đông Dương.
Và ảnh hưởng tác hại của nạn đói đă cướp đi hai triệu người dân tại Bắc Việt khiến quốc dân Việt Nam đều nh́n ra tất cả tai họa chỉ v́ hai chữ ngoại thuộc nên nhân cơ hội đó đứng lên đ̣i độc lập. Nhưng tất cả mọi người cũng đều hiểu rằng: những toán quân ô hợp của các tổ chức yêu nước không thể đối chọi được với quân đội Nhật Bản. Tất cả hy vọng đều nhằm vào thắng lợi của Đồng Minh.
Mặt Trận Việt Minh đeo đuổi mục đích cộng sản. Nhưng trong số đó có mục đích kháng Nhật, đuổi Tây. Họ hoạt động có tổ chức và có khoa học nhất trong các đoàn thể lúc bấy giờ. Yếu tố quyết định là họ có bằng cớ liên lạc với Đồng Minh, được Đồng minh tiếp tế và giao cho nhiệm vụ t́nh báo kháng Nhật.
Họ chụp ảnh sĩ quan Hoa Kỳ đang huấn luyện cán bộ, ảnh phi cơ Mỹ thả dù tiếp tế chiến khu. Chứng minh là họ có chút giao dịch với Đồng minh. Trong khi bao nhiêu hy vọng kháng Nhật đều đặt vào sự thắng lợi của Đồng minh do đó họ nắm được thành phần quả cảm của giai tầng tiểu tư sản trí thức đă nhầm lẫn do căn tính vọng ngoại. Qua thành phần này Việt minh dễ dàng nắm được hầu hết đồng bào cần lao ở nông thôn và thành thị. V́ thế Việt Minh được hoan nghênh. Và cuộc lừa đảo, ăn cướp vĩ đại nhất lịch sử dân tộc đă bắt đầu
Sự thực về "Cách Mạng Mùa Thu 1945" đă được ng̣i bút Nguyễn Mạnh Côn miêu tả trong tác phẩm lư luận "Đem Tâm T́nh Viết Lịch Sử", và cụ Lệ Thần Trần Trọng Kim kể lại trong hồi kư 'Một Cơn Gió Bụi"
trích
“Thành ra ngày 17-8 vừa rồi, có trọn vẹn ba lá cờ chạy hiệu, giữa đám biểu t́nh của Tổng hội Công chức mà huy động được hơn trăm ngàn người đi biểu t́nh ngày 19. Rồi lại có không đến ba mươi cán bộ Việt Minh thụt lại phía sau đoàn biểu t́nh vĩ đại ấy mà “cướp” được chính quyền ở một nước hai mươi nhăm triệu dân.
Trung hăy nghe tôi tả rơ cuộc biểu t́nh tổng khởi nghĩa ngày 19 tháng 8.
Người ta bảo nhau, rủ nhau may cờ để đi biểu t́nh tuần hành. Ít lắm là đoàn biểu t́nh có một trăm ngàn người. Nếu đi từng nhà, triệu thỉnh từng người th́ cán bộ Việt Minh chỉ tập họp được vài ngàn người. Nhưng không mấy ai được gặp cán bộ. Chỉ cần một người nói lên: “19 tháng 8!” thế là đủ một truyền mười, mười truyền trăm, trăm đến ngàn, đến trăm ngàn.
Chúng tôi vác cả một rừng cờ đến đợi trước nhà Hát Lớn từ bốn giờ sáng. Măi hơn tám giờ mới có micro với loa phóng thanh. Mấy cán bộ Thành của Việt minh lên đọc, ngập ngừng, những lời hiệu triệu yếu đuối so với khí thế bừng bừng của chúng tôi đứng nghe. Hơn mười giờ bắt đầu biến biểu t́nh thành tuần hành “thị uy” về phía “Bắc bộ phủ!”.
Người ta đă có quyền hành chính. Bây giờ đi cướp quyền quân sự. Tượng trưng cho quân đội lúc đó là hơn một ngàn Bảo an binh đóng ở trại lính Khố xanh cũ, đường Đồng khánh, Rolandes, th́ các cán bộ đại biểu đi chậm lại rồi mất dạng. Hơn trăm ngàn người dồn nhau, tiến vào sát cổng trại Bảo an. Cổng đóng. Phía trong cổng hai khẩu súng máy hạng trung và ước độ năm chục binh sĩ hoặc nằm bên cạnh súng, hoặc nấp ḿnh sau những bức tường cuốn, súng đặt trên vai ṇng quay về phía cổng. Người đi đầu -không có vơ khí- trông thấy hai sĩ quan Nhật đứng giữa lính, muốn quay lại. Người phía sau không thấy ǵ cả, thúc bách nhau tiến lên. Chen chật quá, tay đă co lên không buông xuống được, tay đương thơng không co lên được. Cứ dồn nhau như thế, đến một giờ rưỡi th́ có kẻ xuẩn động ném gạch vào lính Nhật gác ở ngă tư chợ Hôm, Hàm long. Lính Nhật nổ súng, hai người bị thương nơi chân. Náo động. Có tiếng hô “Đánh! Đánh!”. Cuộc biếu t́nh có thể trở nên lưu huyết. Bộ Tư lệnh Nhật, trong năm phút, phái chiến xa đến chặn tất cả mọi ngả đường vào chỗ đoàn tuần hành. Nội bất xuất ..cho đến năm giờ chiều. , ngày chớm Thu sắp tàn. Sương bắt đầu xuống. Cờ vác mỏi tay, đă cuộn giấu vào bụng áo. Chiến xa Nhật vẫn chặn đường. Một vài người muốn ra về đều thấy lưỡi lê dí vào bụng. Hoang mang bắt đầu. Phía ngoài hàng rào chiến xa có nhiều người mẹ đi t́m con, nước mắt chạy quanh. Chỉ một giờ nữa là tối. Quân Nhật có thể cho từng người một ra về, sau khi khám xét kỹ lưỡng. Cuộc khởi nghĩa tự nó sẽ tan vỡ. Nhưng bỗng có tiếng reo lên như động biển. Th́ ra trong sân trại Bảo an, lá cờ Quẻ Ly vừa hạ xuống, lá cờ của Tổng khởi nghĩa được kéo lên. Chiến xa Nhật mở máy về trại. Hơn một trăm ngàn người sô nhau ra về, măi đến bẩy giờ tối mới tan hẳn. Và người ta xôn xao hỏi nhau: “- Sao? Sao?”. Có người nói không xong, có người lại quả quyết rằng mắt thấy hai sĩ quan Nhật bị chói chặt giải đi, và Uỷ ban Tổng khởi nghĩa đă chiếm trọn trại lính.
Nhưng sự thật,sự thật muôn đời là Uỷ ban đă bỏ chết đồng bào trước họng súng Nhật. May sao trong đoàn tuần hành có một chàng thanh niên thân Nhật vào được trại, thuyết phục được viên chỉ huy Xuyên điền (Kawada) làm một cử chỉ tượng trưng là kéo lá cờ mới. Sau hết nài nỉ măi bằng điện thoại mới yêu cầu được bộ Tư lệnh Nhật mở ṿng vây…
Sự thật của cuộc Tổng khởi nghĩa là như thế đấy Trung ạ.”
hết trích (Đem Tâm T́nh Viết Lịch Sử)
Trong tác phẩm 'Một Cơn Gió Bụi" cụ Lệ ThầnTrần Trọng Kim kể lại:
Trích 'Một Cơn Gió Bụi"
Đảng Việt Minh là ǵ và do đâu mà ra? Trước th́ ít người biết rơ căn nguyên, sau đi đây đó xét hỏi kỹ càng mới biết rơ nguồn gốc. Thoạt đầu vào khoảng năm 1938 ở bắc việt đă nghe nói có đảng Việt Minh hành động ở mạn thượng du, nhưng lúc ấy ai cũng tưởng là một đảng cách mệnh mới nào đó nên không để ư đến mấy.
Nguyên từ khoảng 1925-1926 trở đi, ở Việt Nam đă có người nói đến chủ nghĩa cộng sản. Lúc ấy có một thiếu niên tên Nguyễn Tất Thành, sinh năm 1894, con nhà thi lễ, quê làng Kim Liên huyện Nam Đàn thuộc tỉnh Nghệ An. Trước học trường trung học ở Huế rồi bỏ sang Pháp theo Xă Hội Đảng, lấy tên là Nguyễn Ái Quốc. Sau lại sang Nga vào đảng Cộng Sản, đến khoảng 1929-1930 ông trở về gây phong trào cộng sản cách mệnh ở vùng Nghệ Tĩnh. Lúc ấy chính phủ bảo hộ Pháp dùng vơ lực đàn áp một cách tàn nhẫn. Việc ấy thất bại, đảng cộng sản tuy phải im hơi lặng tiếng, nhưng vẫn ngấm ngầm tuyên truyền trong đám dân gian và thợ thuyền, theo đúng phương pháp đă định ở Mạc Tư Khoa bên Nga.
Trong khoảng thời gian ấy, Nguyễn Ái Quốc lánh sang Hương Cảng, bị người Anh bắt. Người Pháp muốn đ̣i người Anh giao trả cho chính phủ Đông Dương, song theo tục lệ Anh, người Anh không giao trả những người can phạm vào việc chính trị, v́ vậy ông phải giam ít lâu rồi được tha và bị đuổi ra khỏi Hương Cảng.
Ông Nguyễn Ái Quốc sang Quảng Châu và phao tin rằng ông đă chết trong ngục khi bị bắt ở Hương Cảng, và lại đổi tên là Lư Thụy rồi chen lẫn với những người cách mệnh Việt Nam ở bên Tàu. Vào khoảng 1936-1937 ông lập ra đảng cộng sản gọi là Việt Nam Độc Lập Đồng Minh, gọi tắt là Việt Minh, và cho người về hoạt động ở miền thượng du bắc việt. V́ vậy thuở ấy người ta mới biết là có đảng Việt Minh.
Đến cuối năm 1940 nhân khi quân Nhật Bản ở Quảng Tây đánh vào Lạng Sơn, những người như bọn ông Trần Trung Lập trong đảng Việt Nam Quang Phục Hội của ông Phan Bội Châu lập ra khi trước, theo quân Nhật về đánh quân Pháp hồi tháng chín năm 1940. Sau v́ người Nhật kư hiệp ước với người Pháp rồi trả lại thành Lạng Sơn cho người Pháp, ông Trần Trung Lập bị quân Pháp bắt được đem xử tử. Toán quân phục quốc vỡ tan, có một số độ 700 người, trong số ấy có độ 40 nữ đảng viên theo ông Hoàng Lương chạy sang Tàu.
Vậy các đảng của người Việt Nam ở bên Tàu vào khoảng năm 1942 trở đi, có Việt Nam Phục Quốc Đồng Minh Hội, Việt Nam Quốc Dân Đảng và những người cách mệnh không có đảng phái v...v...
Thuở ấy, chính phủ Trung Hoa thấy những đảng viên Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội hành động theo chủ nghĩa cộng sản, bèn xuống lệnh giải tán đảng ấy và bắt Lư Thụy giam trong hang đá ở Liễu Châu, ủy cho tướng Trương Phát Khuê chủ trương việc tập hợp các đảng phái cách mệnh Việt Nam lập thành một đảng để hành động cho có hệ thống. Trương Phát Khuê giao cho ông Hoàng Lương trù liệu việc ấy.
Ngày mùng 1 tháng mười năm 1942, ông Hoàng Lương chiêu tập ở Liễu Châu những người trong các đảng phái hay không có đảng phái để lập ra một đảng duy nhất gọi là Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội, gồm đại biểu các đảng sau đây:
1) Việt Nam Phục Quốc Đồng Minh Hội, có Hoàng Lương và Hồ Học Lăm làm đại biểu.
2) Việt Nam Quốc Dân Đảng, có Vũ Hồng Khanh và Nghiêm Kế Tổ làm đại biểu.
3) Vô đảng phái, có Trương Bội Công, Nguyễn Hải Thần, Trần Báo, Trương Trung Phụng làm đại biểu.
Các đại biểu trước hết lập thành một ủy ban trừ bị do Nguyễn Hải Thần chủ tọa để xếp đặt mọi việc.
Lúc ấy Lư Thụy c̣n phải giam, ủy ban trừ bị đứng ra bảo đảm với chính phủ Trung Hoa, xin lĩnh ra để cùng làm việc. Theo lời một người Việt Nam có mặt trong hội nghị ấy đă nói: Lư Thụy có kết nghĩa với một người cộng sản Tàu tên là Hầu Chí Minh, làm chức thiếu tướng trong quân đội thuộc quyền chỉ huy của Trương Phát Khuê. Khi ở nhà ngục ra, ông muốn tỏ t́nh thân ái với bạn mới lấy tên là Hồ Chí Minh. Khi ông được tha ra, liền tuyên thệ xin hết ḷng trung thành với Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội mà làm việc.
Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội đă thành lập, đổi ủy ban trừ bị ra làm ủy ban chấp hành. Khi ấy ông Hoàng Lương v́ có sự ǵ xích mích với chính phủ Trung Hoa nên bị bắt đem về Trùng Khánh. Bởi vậy ủy ban chấp hành chỉ có những người này:
1.Trương Bội Công, chủ tọa.
2.Trần Đ́nh Xuyên.
3.Nguyễn Hải Thần.
4.Vũ Hồng Khanh, ủy viên.
5.Bồ Xuân Luật.
6.Trương Trung Phụng.
7.Nông Kính Du.
Hồ Chí Minh được cử làm hậu bổ ủy viên và Trần Báo làm tổng cán sự.
Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội vừa thành lập chưa được bao lâu th́ đă có sự bất ḥa trong nhóm ủy viên, nên chủ tọa là Trương Bội Công từ chức và bỏ về Vân Nam rồi mất ở đấy. Hội cử ông Nguyễn Hải Thần lên làm chủ tọa.
Trong những người cách mệnh Việt Nam hoạt động bên Tàu thuở ấy, ta có thể biết những người này:
Trương Bội Công, người Thanh Hóa, có nghị lực và cương quyết, trước học trường vơ bị và làm đến chức thiếu tướng trong quân đội Tàu.
Nguyễn Hải Thần, chính tên là Vũ Hải Thu, người tỉnh Hà Đông. Ông là người lăo thực, trước đă thi đỗ tú tài, thường gọi ông Tú Đại Từ. Khi ông Phan Bội Châu xướng lên việc xuất dương vào quăng năm 1905-1906, ông ra ngoài vào học trường vơ bị Hoàng Phố gần Quảng Châu. Ông quen biết Tôn Dật Tiên, Tưởng Giới Thạch, Ngô Thiết Thành, Trần Lập Phu v...v... V́ có sự quen biết ấy, nên khi ông Tưởng Giới Thạch làm giám đốc trường Hoàng Phố, có đưa ông vào làm một chức giáo sư ở trường, dạy về chính trị, mỗi tháng được sáu bảy chục tiền Tàu, lúc ấy cũng đủ ăn tiêu. Một năm ở Nam Định có cuộc xướng danh khoa thi hương, toàn quyền Sarraut về chứng cuộc ấy, ông về ném quả tạc đạn định giết viên toàn quyền. Nhưng tạc đạn không nổ, ông chạy thoát, đổi tên là Nguyễn Cẩm Giang. Một lần nữa sau cuộc chiến tranh 1914-1918 ông đem một toán quân thổ phỉ về đánh châu Đà Long, ta thường gọi là châu Đà Lùng thuộc Cao Bằng. Việc thất bại ông sang ở luôn bên vùng nam nước Tàu và đổi tên là Nguyễn Hải Thần. Sự nghiệp cách mệnh của ông chứng rơ trong bài thơ sau này, ông gửi cho tôi khi tôi ở Quảng Châu vào khoảng cuối năm 1946:
Bốn chục năm nay vị nước ṇi Nước ṇi chưa mạnh, quyết chưa thôi Đà Long phất trận gươm ba tấc Nam Định tương bom lửa một mồi Cha đứa cắn gà toan cơng rắn Mẹ thằng giày mă dám đem voi Nào ai mănh sĩ mưu thần đó Góp sức đun tay để cứu đời
Vũ Hồng Khanh, tức là Giáo Giản, trước làm giáo học ở một trường tiểu học bắc việt, sau theo Nguyễn Thái Học vào Quốc Dân Đảng khởi nghĩa ở Yên Bái, rồi chạy sang Tàu ở bên Vân Nam.
Nguyễn Tường Tam, có bằng khoa học cử nhân, trước đứng chủ trương báo Phong Hóa rồi Ngày Nay ở Hà Nội và lập ra đảng Đại Việt Dân Chính. Đến khi quân Nhật vào đóng ở Đông Dương, v́ sự hành động của bọn ông, người Pháp toan bắt, ông nhờ quân đội Nhật đưa sang ở Quảng Châu rồi sang Quảng Tây, nhập vào Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội.
Những người ấy tuy nói là đảng nọ phái kia, nhưng kỳ thực không có sự tổ chức ǵ ra tṛ. Bọn ông Hồ Chí Minh biết như thế nên mới lợi dụng danh hiệu Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội để che đậy công việc làm.
Đảng Việt Minh cộng sản có tổ chức rất chu mật và theo đúng phương pháp khoa học. Trong khi ông Hồ Chí Minh ở bên Tàu để chờ đợi thời cơ, ở trong nước đâu đâu cũng có cán bộ, ngấm ngầm hành động và tuyên truyền rất khôn khéo. Họ lợi dụng ḷng ái quốc của dân chúng mà tuyên truyền Việt Minh không phải là đảng cộng sản, chỉ là một mặt trận gồm tất cả các đảng phái lấy lại độc lập cho nước nhà, vậy nên từ bắc chí nam đâu cũng có người theo.
Cách hành động của họ th́ bất cứ công sở hay tư sở, hễ đâu có một tổ chức làm việc là có người của họ chen lấn vào, hoặc để tuyên truyền, hoặc để hoạt động theo chủ nghĩa họ. Đảng viên cộng sản lại biết giữ kỷ luật rất nghiêm và rất chịu khó làm việc. Xem như Hội Truyền Bá Quốc Ngữ khi mới thành lập ở Hà Nội là có ngay những người cộng sản vào hội rồi, và những người nhận việc đi dạy học rất chăm, không quản công lao ǵ cả. Một tổ chức có kỷ luật và chịu khó làm việc như thế, làm ǵ mà không mạnh.
Sự tổ chức của đảng cộng sản đă mạnh và nhất là từ khi quân Nhật Bản vào đóng ở Đông Dương, rồi xem h́nh như người Pháp lại ngấm ngầm dung túng họ, có ư để họ quấy nhiễu quân Nhật may ra có xảy biến đổi ǵ chăng. Cho nên người ta thấy lúc ấy chính phủ bảo hộ vẫn bắt bớ những người làm thuyền thợ theo cộng sản, song người cộng sản nào có chút thế lực th́ bắt rồi lại thả ra, hoặc dùng để làm việc với ḿnh. Cái t́nh thế đảng cộng sản ở trong nước trước khi có cuộc đảo chính của quân Nhật là thế.
Trong khi ấy ông Hồ Chí Minh ở bên Tàu vẫn cộng tác với Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội, không có tranh dành địa vị như những người khác, cứ làm việc của một đảng viên có kỷ luật. Cái khôn khéo của ông lúc ấy không để lộ cho ai biết ông là lănh tụ đảng cộng sản Đông Dương.
Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội ở Liễu Châu được ít lâu rồi v́ sự tấn công của quân Nhật, hội phải dời về Bách Sắc và đặt thêm hai chi bộ; một chi bộ ở Côn Minh do Vũ Hồng Khanh quản lư, và một chi bộ ở tỉnh Quảng Tây do Trương Trung Phụng quản lư.
Về khoảng cuối năm 1944, Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội lại dời về tỉnh Quảng Tây và cho ông Hồ Chí Minh về Bách Sắc để trù liệu kế hoạch nhập Việt. Sau đó hội cho ông Hồ Chí Minh cùng 22 đảng viên phần nhiều là người trong đảng Phục Quốc về nước để khởi sự hành động. Trong số 22 người ấy có một nữ đảng viên tên là Đỗ Thị Lạc là người sau có đứa con gái với Hồ Chí Minh. Về sau thấy người ta nói khi về đến địa hạt Bắc Giang, có ba đảng viên trong 22 người ấy bị giết v́ không chịu theo cộng sản.
Lúc đầu bọn ông Hồ Chí Minh chia ra làm hai đoàn. Một đoàn có ông Đặng Văn Ư, cựu trung úy trong quân đội Pháp trước về Lạng Sơn đánh lấy đồn Bảo Lạc, thuộc Hà Giang. Một đoàn đi với Hồ Chí Minh có Vũ Nam Long, sau thường gọi là tướng Nam Long, đánh lấy đồn Đồng Mu ở Sóc Giang thuộc Cao Bằng. Việc ấy xảy ra vào khoảng tháng hai năm 1945.
Từ đó bọn ông Hồ Chí Minh bỏ danh hiệu Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội mà dùng danh hiệu cũ là Việt Nam Độc Lập Đồng Minh, tức Việt Minh, và dùng cờ đỏ sao vàng của cộng sản. Rồi đến quảng đầu tháng ba năm 1945 th́ về đến vùng Văn Lăng, thuộc Thái Nguyên giáp Tuyên Quang và lập trụ sở bí mật ở đó. Từ bấy giờ trở đi, đảng Việt Minh hành động rất mạnh, nhưng cái tên Hồ Chí Minh vẫn giữ rất kín cho đến gần cuối tháng tám, sau khi cướp được chính quyền ở bắc bộ, người ta mới nghe nói.
Các chi bộ cộng sản ở trung và Nam Bộ đă sẵn sàng đâu đấy cả rồi, song cứ phải giữ bí mật, đợi khi có mệnh lệnh mới được ra mặt hành động. bắc bộ, một mặt họ sai những người táo tợn đi đánh phá các nơi, hễ đâu có ai ra mặt chống họ, họ bắt đi hay giết chết, làm cho dân chúng khiếp sợ. Một mặt họ cho người đi diễn thuyết và tuyên truyền rằng đảng Việt Minh đă có các nước Đồng Minh là Tàu, Nga, Mỹ ủng hộ và giúp cho binh khí để đánh bọn độc tài Pháp và Nhật. Họ lại nói rằng quân Việt Minh đă đánh lấy được mấy tỉnh ở mạn thượng du bắc bộ rồi.
Vào khoảng tháng 5 năm 1945, người Nhật thấy Việt Minh có thế mạnh, tưởng là một đảng theo chủ nghĩa quốc gia, bèn cho người đi t́m cách điều đ́nh. Đến ngày mùng 9 tháng năm, hai người Nhật và một người Việt Nam làm thông ngôn lên đến Kư Phú gần huyện Đại Từ thuộc Thái Nguyên, đều bị quân Việt Minh giết cả. Việt Minh lại sai người về ám sát mấy người sĩ quan Nhật ở giữa Hà Nội và cho người đi đánh phủ nọ huyện kia. Các quan phủ huyện, người th́ bị bắt, người th́ chạy trốn, dân t́nh nôn nao cả lên. Những thanh niên Việt Nam lúc ấy phần nhiều cũng theo Việt Minh và đi tuyên truyền rầm rĩ. Người Nhật thấy vậy bèn ra lệnh bắt các thanh niên và những người họ ngờ theo Việt Minh đem giam và tra tấn rất cực khổ.
Khi tôi được tin người Nhật bắt các thanh niên ở Hà Nội, lập tức tôi thu xếp ra bắc. Hôm sau tôi nói chuyện với ông Yokohama, tối cao cố vấn Nhật, rằng hai ngày nữa tôi ra Hà Nội. Ông ấy bảo tôi: "Cụ đang nhọc mệt ra Hà Nội làm ǵ, mọi việc dần dần rồi đâu ra đấy cả". Tôi nói thật ư định của tôi, ông Yokohama không nói ǵ. Đến sáng hôm sau ông nói rằng: "Nếu cụ đi Hà Nội, th́ tôi cùng đi với cụ". Tôi bảo được thế càng hay.
Tôi ra Hà Nội, cùng đi có các ông Hoàng Xuân Hăn bộ trưởng bộ giáo dục, ông Vũ Văn Hiền bộ trưởng bộ tài chính, ông Phan Anh bộ trưởng bộ Y Tế, đề pḥng khi điều đ́nh ổn thỏa, sẽ lấy lại các công sở.
Đi lúc bấy giờ rất khó khăn, ngày đêm tàu bay Mỹ sang đánh phá, phải đêm đi ngày nghỉ. Ra đến Hà Nội được mấy ngày ông Vũ Ngọc Anh đi về Thái B́nh thăm nhà và xem những bệnh viện vùng ấy, rồi đến khi trở về gần Bần Yên Nhân, bị tàu bay Mỹ bắn chết.
Thế là trong nội các mất một ông bộ trưởng rất tận tâm về việc nước, và chúng tôi mất một người bạn ḥa nhă và trung thành.
Tôi đến Hà Nội hôm trước, hôm sau đến gặp ông Tsuchi-Hashi Yuitsu, tổng tư lệnh nhật, quyền chức toàn quyền của Pháp ở Đông Dương, rồi bắt đầu nói chuyện. Trong cuộc nói chuyện chỉ có viên tổng tư lệnh, viên cố vấn và tôi. Viên tối cao cố vấn phiên dịch tiếng Việt ra tiếng Pháp. Nói câu nào, trước khi phiên dịch ra tiếng Pháp hay tiếng Nhật, viên ấy biên lấy những câu hỏi và những câu đáp lại.
Trước hết tôi nói: "Quân đội Nhật đă đánh quân đội Pháp và công nhiên hứa hẹn trả quyền tự chủ cho nước Việt Nam. Bởi vậy tôi không quản tuổi già và sự khó khăn của hoàn cảnh mà đứng ra lập chính phủ. Tôi làm việc một ḷng giúp nước tôi, cũng như các ông lo việc giúp nước Nhật, thế mà thấy nhiều người nói nọ nói kia rất khó chịu. Nếu các ông cho tôi là người làm việc cho nước Nhật, việc ấy không phải là phận sự của tôi, tôi sẵn ḷng xin lui".
Tổng tư lệnh Nhật nói:
„Bao giờ người Nhật cũng giữ lời hứa hẹn nên những việc nội trị trong nước Việt Nam là không can thiệp đến. C̣n những việc chưa giải quyết được là v́ cần phải có th́ giờ để thu xếp cho ổn thỏa. Cụ đừng nghe người Nhật hay người Việt Nam nói nhảm không có căn cứ ǵ. Vả tôi phụng mệnh Thiên Hoàng sang đây, việc ǵ cũng trách cứ ở tôi, cụ đừng ngại.“
„Ngài đă nói thế, phận sự của chính phủ chúng tôi là phải thu lại mấy thành thị Hà Nội, Hải Pḥng, Đà Nẵng và toàn hạt đất Nam Bộcho nước Việt Nam. Nếu việc ấy không xong, th́ chúng tôi đối với quốc dân không có nghĩa lư ǵ cả.“
„Chúng tôi bao giờ cũng định trả lại các lănh thổ Việt Nam cho chính phủ Việt Nam. Nhưng v́ sợ các ông chưa xếp đặt được sẵn sàng, nên c̣n tŕ hoăn lại ít lâu.“
„Chúng tôi vẫn sẵn sàng về việc ấy, chỉ c̣n đợi sự quyết định của các ông mà thôi.“
„Vậy th́ cụ định bao giờ lấy lại ba thành thị kia?“
„Nếu ngài bằng ḷng, th́ tôi xin lấy ngay tự bây giờ.“
Viên tổng tư lệnh Nhật nghĩ một lúc rồi nói:
„Vậy xin để đến sáng ngày kia, vào 11 giờ cụ cho làm lễ thu nhận ba thành thị ấy. C̣n Nam Bộ th́ có nước Cao Miên c̣n lôi thôi về mấy tỉnh ở biên giới.“
Tôi nói:
„Việc ấy hiện bây giờ không thành vấn đề được, v́ địa giới Nam Bộngày nay với địa giới Nam Bộ ngày trước không có ǵ thay đổi. Vậy phận sự chúng tôi là phải lấy lại toàn lănh thổ của tổ quốc. C̣n như Cao Miên có muốn nói chuyện ǵ về việc ấy, th́ sẽ nói chuyện với chúng tôi về sau. Vả theo ư tôi, th́ nước Cao Miên muốn thừa cơ chiếm lấy một ít đất của nam bộ, như thế làm mất cái tinh thần thân thiện của hai nước lân bang, và không đời nào dân Việt Nam chịu.“
Tổng tư lệnh Nhật cứ viện hết lư do nọ đến lư do kia, thành ra cứ bàn căi đến một ngày mới chịu nhận lời trả lại nam bộ. Có một điều nên biết, là từ ngày tôi ra Hà Nội, người Nhật nói chuyện rất ḥa nhă và có vẻ cung kính, chứ không có điều ǵ trịch thượng hay gai ngạnh. Khi họ đă nhận lời trả lại đất nam bộ, có hỏi tôi rằng: "Bao giờ cụ định vào nhận lấy đất nam bộ, hay cụ định cho ai đi thay cụ". Tôi nghĩ trong cái việc khó khăn này, ḿnh phải đi mới được, và tôi nói: "Tôi về Huế vài ngày để tâu bày mọi việc với hoàng thượng, rồi độ chừng ngày mùng 8 tháng tám là tôi đă ở Sài g̣n rồi".
Tổng tư lệnh Nhật nói: "Cụ định vào th́ hôm ấy tôi cũng vào, để xếp đặt mọi chuyện cho chóng xong".
Tôi nói: "Cám ơn ngài. Được như thế th́ có thể tránh được mọi sự khó khăn lặt vặt".
Việc lấy lại toàn lănh thổ Việt Nam như thế là quyết định xong. Tôi nói đến việc lấy lại các công sở trước thuộc về chính phủ Đông Dương toàn quyền. Tổng tư lệnh Nhật nói việc ấy có nhiều sự phức tạp v́ các công sở ấy quan hệ đến các nước lân bang như Cao Miên và Ai Lao nữa.
Tôi nói: "Các ông đă đánh đổ các thuộc địa của Pháp, đă nhận cho Việt Nam, Cao Miên và Ai Lao được tự chủ th́ các công sở ấy theo lẽ tất nhiên là phải trả lại cho các nước ấy. C̣n sự giao thiệp về quyền lợi riêng của mấy nước chúng tôi, sẽ theo t́nh thân thiện mà bàn với nhau".
Có một điều tôi nhất định đ̣i cho được, là phải bỏ chế độ phủ toàn quyền cũ, mới hợp cái nghĩa tự chủ của ba nước trong xứ Đông Dương.
Sau cuộc đàm phán hơn một ngày bàn về chi tiết việc giao trả lại chính phủ Việt Nam hết thảy các công sở, như sở hỏa xa, sở công an, v́ c̣n chiến tranh, người Nhật xin để riêng mấy pḥng cho họ hợp tác với người Việt Nam. Tôi nghĩ: trong lúc đầu c̣n lắm sự khó khăn, ta phải tạm nhượng bộ ít nhiều, để cho êm chuyện. Tôi ưng thuận. C̣n ngày thu nhận các công sở ấy định vào ngày 15 tháng tám mà bấy giờ là ngày mùng 2 tháng tám dương lịch.
Nhưng công việc và mấy vấn đề trên xong đâu đấy rồi, tôi xin tổng tư lệnh Nhật tha và trả lại cho chính phủ Việt Nam hết thảy những sĩ quan và quân lính Việt Nam mà quân đội Nhật c̣n giam giữ ở các nơi, để chúng tôi tổ chức lại quân đội bảo an. Và nhân v́ súng ống không có, tôi lại xin cho chúng tôi đủ súng ống đạn dược để những đội bảo an ấy dùng. Tổng tư lệnh Nhật nhận lời và tạm cho bắc bộ 2000 khẩu súng và đạn dược. Tôi về lập tức cho gọi đại úy Thu và một trung úy đă được tha từ trước làm chương tŕnh cải tổ các đội bảo an.
Tôi xin tha cho những thanh niên bị hiến binh Nhật bắt v́ theo Việt Minh. Lúc ấy phần nhiều thanh niên hăng hái quá thường hay bạo động. Tổng tư lệnh Nhật gọi viên đại tá coi hiến binh Nhật đem sổ cho tôi xem, th́ chỉ thấy độ 300 người bị bắt, chứ không như người ta đồn có tới hàng ngàn người, và có non một trăm người đă được tha rồi. Những người c̣n phải giữ lại là v́ có chứng cớ, như cho tiền hay đă đi hội họp ở chỗ nào.
Tôi lấy mọi lẽ giải thích sự hành động của thanh niên, và bảo người Nhật rộng lượng mà tha hết cả ra, để khỏi làm náo động ḷng người. Hiến binh Nhật hứa sẽ xét chóng mà tha dần ra. Ngày hôm sau họ tha ra được năm, sáu chục người.
Nói rút lại, chúng tôi ra Hà Nội, điều đ́nh với tổng tư lệnh Nhật được kết quả như là: lấy lại toàn lănh thổ của nước Việt Nam, thu hết các công sở thuộc phủ toàn quyền cũ của Pháp, lấy hết các binh sĩ Việt Nam để tổ chức đội quân bảo an, lấy được 2000 khẩu súng mới và đạn dược, và xin tha được một số thanh niên bị bắt.
Sự điều đ́nh của chúng tôi được ổn thỏa dễ dàng, có lẽ v́ người Nhật tự biết họ sắp thua nên họ đổi thái độ để mua chuộc ḷng người. Hay là họ có ư ǵ khác nữa, ta không thể biết được.
Lúc ấy chúng tôi c̣n dự định làm nhiều việc khác, nhất là chương tŕnh cải tổ quân đội, luyện tập quân lính đề pḥng khi hữu sự. Nếu có th́ giờ thi hành được, th́ độ năm bảy tháng, hay độ một năm, sẽ có kết quả khả quan lắm. Song ư người định thế, mà trời không cho làm th́ saỏ
Chúng tôi phải thu xếp về Huế. Giá lúc ấy có một người làm khâm sai ở bắc bộ cương quyết và hiểu việc, th́ các việc tổ chức có thể mau chóng hơn, nhưng ông Phan Kế Toại là người chuyên làm việc trong thời bảo hộ của Pháp, tuy trong sạch hơn cả, song chỉ là một ông quan biết thừa hành mệnh lệnh, chứ về đường chính trị th́ không thông thạo lắm, và tính lại nhát. Ông thấy một đường th́ người Nhật làm khó dễ, một đường th́ bọn Việt Minh bạo động, nay đánh chỗ này, mai đánh chỗ nọ, ông sợ hăi và chán nản, chỉ nói chuyện xin từ chức.
Phàm những người cầm quyền bính trong tay mà có những người tế nhị tài giỏi, biết quyền biến, giúp việc th́ dù việc dở cũng hóa hay, mà không th́ việc hay cũng hóa dở. Đó là điều các nhà làm chính trị nên chú ư.
Trước tôi thấy cách làm việc của ông Toại rất lộn xộn, tôi đă muốn t́m người thay, nhưng t́m aỉ Người nói giỏi th́ nhiều, mà người làm được việc th́ ít. Nếu ở trong quan trường cũ có người tài cán và hiểu việc th́ hơn, v́ chức khâm sai là một chức kiêm cả việc chính trị và cai trị. Việc cai trị không có lịch duyệt không làm được. Ông Toại là người làm quan có tiếng hơn cả mà c̣n như thế, huống người khác rồi ra sao. V́ thế nên tôi cứ trù trừ măi. Sau ông Toại cứ nài. Tôi nghe nói ông Nguyễn Tường Long là người biết chính trị và có nghị lực hơn cả, nhưng lúc ấy ông đang bị bệnh thương hàn. Tôi nghĩ đến ông Nguyễn Xuân Chữ là người trong Việt Nam Ái Quốc Đảng, có tính cương quyết và đứng đắn. Tôi gặp ông Chữ nói chuyện, ông đă nhận lời, nhưng hôm sau ông về bàn tính thế nào lại đổi ư, nói xin để thong thả.
Tôi th́ vội về mà người th́ không có. Tôi phải bảo ông Toại phải cố ở lại mà làm việc cho đến khi tôi thu xong đất nam bộ, tôi sẽ t́m người thay. Ông Toại nể tôi mà ở lại.
Đảng Việt Minh lúc ấy rất hoạt động, đánh huyện này, phá phủ kia. Lính bảo an ở các nơi phần nhiều bị Việt Minh tuyên truyền, tuy chưa theo hẳn, nhưng không chống cự nữa. Dân gian bấy giờ rất hoang mang, một đường có chính phủ quốc gia, nhưng v́ thời gian eo hẹp, chưa kịp sắp đặt ǵ cả. Công việc thấy có nhiều sự khốn khó mà thường nghe sự tuyên truyền của Việt Minh, nói họ đă có các nước Đồng Minh giúp đỡ cho nước Việt Nam được hoàn toàn độc lập. Dân ta từ khi bị người Pháp sang cai trị, cứ khao khát độc lập, nay nghe Việt Minh nói thế, lại nghe nói đảng Việt Minh lên cầm quyền, dân không phải đóng thuế nữa, được hoàn toàn tự do và có nhiều hạnh phúc, thành ra ai cũng tin theo. Ngay những đạo thanh niên tiền tuyến do bộ Thanh Niên lập ra, cũng có ư ngă về Việt Minh.
Tôi thấy t́nh thế ấy, tôi bảo ông Phan Kế Toại đi t́m một vài người Việt Minh đến nói chuyện, v́ lúc ấy tôi c̣n tưởng đảng Việt Minh dù theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng chắc cũng nghĩ đến tương lai nước nhà. Hôm sau ông Toại đưa một thiếu niên Việt Minh đến, tôi nói: "Chúng tôi ra làm việc chỉ v́ nước mà thôi, chứ không có ư cầu danh lợi ǵ cả, tôi chắc đảng các ông cũng v́ nước mà hành động. Nếu vậy chúng ta tuy đi con đường khác nhau, nhưng cũng một mục đích như nhau, các ông thử xem ta có thể hợp tác với nhau, kẻ ở trong người ở ngoài, để cứu nước được không?".
Người ấy nói:
„Sự hành động của chúng tôi đă có chủ nghĩa riêng và có chương tŕnh nhất định để đem nước đến chỗ hoàn toàn độc lập. Chúng tôi có thể làm lấy được.”
„Sự mưu cầu cho nước được độc lập cũng là mục đích của chúng tôi, nhưng v́ đi đường thẳng có nhiều sự khó khăn nên chúng tôi phải uyển khúc mà đi từ từ có lẽ chắc chắn hơn.“
„Chúng tôi chỉ có một con đường thẳng đi đến hoàn toàn độc lập chứ không có hai.“
„Theo như ư các ông như thế, tôi sợ rất hại cho dân, mà chưa chắc đă thành công được.“
„Chúng tôi chắc thế nào cũng thành công. Nếu có hại cũng không cần, có hại rồi mới có lợi. Dù người trong nước mười phần chết mất chín, chúng tôi sẽ lập một xă hội mới với một thành phần c̣n lại, c̣n hơn với chín phần kia.”
Rồi người ấy ngồi đọc một bài h́nh như đă thuộc ḷng để kể những công việc của đảng Việt Minh. Tôi thấy thái độ người ấy như thế, tôi biết không thể lấy nghĩa lư nói chuyện được.
Tôi nói:
„Nếu các ông chắc lấy được quyền độc lập cho nước nhà, các ông không vào chính phủ làm việc, cần ǵ phải đánh phá cho khổ dân?“
„Chúng tôi sẽ cướp lấy quyền để tỏ cho các nước Đồng Minh biết chúng tôi mạnh, chứ không chịu để ai nhường.“
„Các ông chắc là các nước Đồng Minh tin ở sức mạnh của các ông không?“
„Chắc lắm. Chắc trăm phần trăm.”
„Tương lai c̣n dài, các ông nhận lấy trách nhiệm đối với quốc dân và lịch sử.“
Xong việc ấy rồi cách hai hôm sau chúng tôi về Huế. Ông Phan Anh và ông Vũ Văn Hiền cùng về với tôi, c̣n ông Hoàng Xuân Hăn ở lại Hà Nội đợi đến ngày thu nhận sở Đông Dương Học Chính và sở Công Chính.
Về đến Huế chúng tôi tâu bày mọi việc cho vua Bảo Đại biết. Ngày tỏ ư vui vẻ lắm. Đến khi họp hội đồng chính phủ tŕnh bày công việc và kết quả việc chúng tôi ra Hà Nội, tôi vừa nói xong, ông Trần Văn Chương bộ trưởng ngoại giao nói: "Cụ ra Hà Nội lần này thành công là nhờ sự điều đ́nh của tôi, khi tôi ra Hà Nội lần trước". Tôi nghe lời ông Chương nói, rất ngạc nhiên, v́ lúc ấy tôi không nghĩ đến công cán ǵ cả. Lời ông Chương nói tỏ ra cái ư tranh công. Ngày trước tôi vẫn thường nói với các bộ trưởng: "Chúng ta cùng nhau hết ḷng làm việc giúp nước, xin đừng ghen tị ǵ cả. Nếu ai làm được việc ǵ ích lợi là công chung tất cả của chúng ta. Hễ tôi làm không nổi và có ai sẵn ḷng thay tôi, tôi xin nhường ngay". Sự tôi muốn nhường đó, ông Chương biết rơ hơn mọi người khác.
Tôi đáp lại ông Chương: "Việc tôi nói đây để tŕnh bày những việc đă làm để nội các biết. Nếu có được một chút hiệu quả nhờ sự điều đ́nh của ông Chương khi trước, càng hay. Thế tỏ ra công chung của mọi người trong nội các".
Sự thật sau khi ông Trần Văn Chương ra Hà Nội, có viên trung tướng tham mưu trưởng của tư lệnh bộ Nhật ở Đông Dương tôi đă gặp khi trước, lúc mới ở Băng Cốc về Sài g̣n, viên ấy ở Hà Nội trở vào nam, đi qua Huế có viết cho tôi lá thư bằng tiếng Nhật, nhờ ông Yokohama dịch ra tiếng Pháp đưa tận tay cho tôi. Đại ư trong thư nói: "Việc ông bộ trưởng ngoại giao ra Hà Nội không có kết quả, v́ ông ấy không biết giao thiệp, làm mếch ḷng người Nhật". Tôi đưa thư ấy cho ông Hoàng Xuân Hăn và ông Phan Anh xem, để rơ t́nh thực.
Xong việc ấy, nói đến việc đi vào Nam Bộ. Thấy ư kiến các ông bộ trưởng phân vân. Ông Trần Đ́nh Nam, bộ trưởng bộ nội vụ, nói: "Nếu cụ đi nam, ở Huế nếu có xẩy ra việc ǵ, không ai chịu trách nhiệm". Ông Hồ Tá Khanh, bộ trưởng bộ kinh tế, đưa thư nói đại ư: "Phong trào Việt Minh mạnh lắm, nội các Trần Trọng Kim nên thôi đi, để họ làm việc may ra họ cứu được nước". Tôi nói: "Sự tôi thôi, th́ tôi đă dự định rồi, nhưng để lấy lại đất Nam Bộ cho trọn công việc của ḿnh, tôi thôi ngay".
Tôi thấy việc đi nam có nhiều sự cản trở, trong nội các không có ḥa khí như lúc đầu, và có lắm chuyện nhỏ mọn không muốn nói ra, làm tôi mất cả ḷng hăng hái làm việc, thành ra đến ngày mùng 8 tháng tám tôi vẫn không đi nam được. Tổng tư lệnh Nhật ở Hà Nội vào Sài g̣n không thấy tôi, điện ra dục. Tôi điện vào xin cứ cho lấy lại nam bộ, tôi không phải vào Nam nữa.
Được tin người Nhật ưng thuận, và lúc ấy có ông Nguyễn Văn Sâm lănh tụ đảng Quảng Xă, vừa ở Sài G̣n ra Huế. Tôi vào tâu vua Bảo Đại, xin cử ông Sâm làm Nam Bộ Khâm Sai. Ngày 14 tháng tám năm 1945, ông Sâm được sắc chỉ bổ vào Nam.
Ông Nguyễn Văn Sâm đi rồi, tôi cho công việc làm của tôi như thế tạm xong. Tôi nói tạm xong, v́ lúc ấy tôi tưởng Nhật khéo léo lắm cũng chỉ được năm bảy tháng nữa là cùng, rồi ra quân Đồng Minh kéo lên Đông Dương, những việc đă làm đó, ai kể vào đâu. Song dù sao nó cũng thành cái hằn, cái nếp, thành một việc đă có rơ ràng, theo t́nh thế chính trị, người ta không thể xóa bỏ hẳn đi được.
Việc lấy lại đất Nam Bộ xong, tôi vào tâu vua Bảo Đại, xin cho tôi từ chức. Ngài nói: "Ông đang làm được việc, sao lại xin thôi, và ông thôi lấy ai thay". Tôi tâu tŕnh lên mấy người, ngài tỏ vẻ không thuận, bảo: "Các ông hăy tạm làm việc, chờ đến khi t́m được người ra lập nội các hăy thôi".
Lúc ấy tôi như cất được gánh nặng, nhưng t́m ai thay? Tôi nghĩ nên t́m những người thuộc về các đảng phái như Ngô Đ́nh Diệm, Nguyễn Xuân Chữ, Lê Toàn, Tạ Thu Thâu, Hồ Hữu Tường, Đặng Thái Mai v...v... đă có tiếng hoạt động về chính trị, để vào lập nội các mới. Tôi điện đi các nơi mời những người ấy vào Huế, nhưng sợ một bức điện không được rơ, tôi nhờ ông Phan Anh ra Bắc và ông Hồ Tá Khanh vào nam gặp mọi người và nói chuyện cho rơ đuôi đầu. Nhưng ông Phan Anh ra đến vùng Phủ Diễn bị quân Việt Minh bắt giữ lại, ông Hồ Tá Khanh vào đến Quảng Ngăi cũng bị giữ lại. Đang lúc ấy được tin nước Nhật Bản bị bom nguyên tử không chịu nổi phải xin hàng.
Vua Bảo Đại gọi tôi vào nói: "Trong lúc rối loạn như thế này, các ông hăy lập ra lâm thời chính phủ để đợi xem t́nh thế biến đổi ra sao đă". Tôi bất đắc dĩ phải tạm ở lại. Lâm thời chính phủ vừa làm việc mấy ngày, ông Phan Kế Toại điện vào xin từ chức. Lúc ấy bọn ông Nguyễn Xuân Chữ, Trần Văn Lai xin lập Ủy Ban Cứu Quốc. Chính phủ nhận lời. Cách hai ngày sau, ngày 19 tháng tám, các công chức ở Hà Nội nghe bọn Việt Minh xúi tổ chức cuộc biểu t́nh. Đảng Việt Minh nhân cơ hội ấy chiếm lấy Bắc Bộ. Được mấy ngày ông Hồ Chí Minh về làm chủ tịch chính phủ lâm thời. Các đoàn thể thanh niên và các người trí thức ở bắc bộ điện vào Huế xin vua Bảo Đại thoái vị và nhường cho Hồ Chí Minh.
Trong t́nh thế nguy ngập như thế, ở Huế c̣n có người bàn sự chống cự. Tôi muốn biết rơ sự thực, liền gọi trung úy Phan Tử Lăng người đứng coi đoàn thanh niên tiền tuyến ở Huế, hỏi xem có thể trông cậy bọn ấy được không. Trung úy Trương Tử Lăng nói: "Tôi có thể nói riêng về phần tôi th́ được. C̣n về phần các thanh niên tôi không dám chắc".
Bọn thanh niên tiền tuyến trước rất nhiệt thành nay c̣n thế, huống chi những lính bảo an và lính hộ thành tất cả độ vài trăm người; những lính để canh giữ công sở, súng ống không ra ǵ, đạn dược không đủ, c̣n làm ǵ được, cũng bị Việt Minh tuyên truyền xiêu ḷng hết cả rồi. Lúc ấy chỉ c̣n cách lui đi là phải hơn cả.
Tôi vào tâu vua Bảo Đại: "Xin ngài đừng nghe người ta bàn ra bàn vào. Việc đă nguy cấp lắm rồi, ngài nên xem lịch sử của vua Louis XVI bên Pháp và vua Nicholas II bên Nga mà thoái vị ngay là phải hơn cả. V́ dân ta đă bị bọn Việt Minh tuyên truyền và đang hăng hái về việc cách mệnh như nước đang lên mạnh, ḿnh ngăn lại th́ vỡ lở hết cả. Ḿnh thế lực đă không có, bọn Việt Minh lại có dân chúng ủng hộ, nên để cho họ nhận lấy trách nhiệm bảo vệ nền độc lập của nước".
Vua Bảo Đại là ông vua thông minh, hiểu ngay và nói: "Trẫm có thiết ǵ ngôi vua đâu, miễn là bọn Việt Minh giữ được nền tự chủ của nước nhà là đủ. Trẫm muốn là người dân của một nước độc lập c̣n hơn làm vua một nước nô lệ".
Nhờ ngài có tư tưởng quảng đại nên có tờ chiếu thoái vị. Khi tờ chiếu ấy tuyên bố ra, nhân dân có nhiều người ngậm ngùi cảm động, nhưng lúc ấy phần t́nh thế nguy ngập, phần sợ hăi, c̣n ai dám nói năng ǵ nữa. Đến bọn thanh niên tiền tuyến, người chính phủ tin cậy cũng bỏ theo Việt Minh, bọn lính hộ thành của nhà vua cũng không nghĩ đến nữa. C̣n các quan cũ lẫn nấp đâu mất cả. Thật là t́nh cảnh rất tiều tụy. Nếu không mau tay lui đi, tính mệnh nhà vua và hoàng gia chưa biết ra thế nào.
Lúc bấy giờ người Nhật có đến bảo tôi: "Quân đội Nhật c̣n trách nhiệm giữ trật tự cho đến khi quân Đồng Minh đến thay. Nếu chính phủ Việt Nam công nhiên có lời mời quân Nhật giúp, quân Nhật c̣n có thể giữ trật tự". Tôi nghĩ quân Nhật đă đầu hàng, quân Đồng Minh sắp đến, ḿnh nhờ quân Nhật đánh người ḿnh c̣n nghĩa lư ǵ nữa, và lại mang tiếng "cơng rắn cắn gà nhà". Tôi từ chối không nhận.
Sau thấy những người ở ngoài không biết rơ t́nh thế nói: lúc ấy giá chính phủ không lui vội, t́m cách chống cự lại, Việt Minh không làm ǵ được, v́ họ không có binh lực ǵ cả. Về đường binh lực, lúc ấy Việt Minh không không có ǵ thật. Nhưng cái phương lược của họ đánh bằng tuyên truyền, bằng lối quỉ quyệt lừa dối để lôi kéo dân chúng đi theo, chứ không đánh bằng binh khí. Sự tuyên truyền của họ đă có ngấm ngầm từ lâu trước khi quân Nhật đảo chính chứ không phải bây giờ mới có. Ḿnh đem một vài trăm người trông cậy được ra chống với mấy vạn người toàn thanh niên thuyền thợ và đàn bà trẻ con, lại có những người Việt Minh táo tợn đứng sau lưng xui khiến, chống sao được? Chẳng qua chỉ gây một cuộc đổ máu vô ích, cốt chỉ bảo cho Việt Minh chớ có cướp phá. Ḿnh đă mở cửa mời họ c̣n đánh phá ǵ nữa. Lúc bấy giờ chúng tôi nghĩ: họ đă thắng thế, dù sao họ cũng lo đến sự kiến thiết của nước nhà, nên chúng tôi mong ít có sự phá hại.
Việt Minh đă lên cầm quyền, vua Bảo Đại đă thoái vị, tôi ra ở nhà đă thuê từ trước tại làng Vĩ Dạ gần Huế. Được mấy ngày, Việt Minh vào đưa vua Bảo Đại, bấy giờ gọi là công dân Vĩnh Thụy, ra làm Tối Cao Cố Vấn ở Hà Nội để dễ quản thúc.
Sau thấy có người, hoặc v́ tuyên truyền, hoặc v́ không biết rơ sự thực nói: Chính phủ Trần Trọng Kim là một chính phủ bù nh́n, ư nói là chúng tôi ra làm việc để bọn Nhật sai khiến. Tôi dám cả tiếng bác lời nói đó.
Ngay từ lúc đầu, khi mới lập xong nội các, tôi đi với ông Hoàng Xuân Hăn sang pḥng làm việc của viên tối cao cố vấn Nhật, gặp ông Yokohama để đ̣i lại dinh khâm sai, dinh khâm sứ cũ của Pháp, để làm dinh nội các tổng trưởng. Ông Yokohama lúc đầu c̣n do dự và thấy những công chức Nhật muốn cản trở. Tôi quả quyết nói: "Nếu các ông không trả chúng tôi dinh ấy và các pḥng làm việc của viên khâm sứ th́ chúng tôi thôi ngay. V́ không phải chúng tôi muốn ở dinh lớn, nhưng đó là biểu hiệu quyền tự chủ của nước Việt Nam theo lời hứa hẹn của người Nhật sau cuộc đảo chính ngày mùng 9 tháng ba. Những dinh thự ấy bây giờ là của Việt Nam". Ông Yokohama thấy tôi nói thế, liền nhận lời trả ngay, và xin để riêng mấy pḥng trên lầu của phủ khâm sứ cũ cho nhân viên sở tối cao cố vấn làm việc, v́ ở ngoài phố không có nhà khác.
Từ đó về sau, khi có việc ǵ, tôi gọi điện thoại mời viên cố vấn sang bên dinh nội các tổng trưởng nói chuyện chứ tôi không sang bên ấy. Việc ấy ở Huế ai cũng biết.
Lúc đầu người Nhật có ư muốn đ̣i khi chính phủ Việt Nam có việc làm ǵ quan hệ, phải hỏi trước viên tối cao cố vấn, có thuận mới được làm. Tôi bác đi, viện lẽ việc nội trị là việc chúng tôi, lẽ nào lại phải xin phép rồi mới được làm. Người Nhật đă đứng vào địa vị cố vấn, khi nào có việc hệ trọng, chúng tôi sẽ thông báo cho biết là đủ. Lúc ấy cũng được ông Yokohama là người thạo việc ngoại giao và am hiểu t́nh thế, nên mọi việc đều được êm ái và ổn thỏa.
các tỉnh có những người quen thói cũ, hễ có việc ǵ, chạy đi cầu cứu người Nhật. Tôi c̣n nhớ, có một người con người bạn cũ của tôi, làm y sĩ trong cuộc y tế của một tỉnh khác, chạy đi nhờ một viên sĩ quan Nhật can thiệp để xin ở lại. Tôi thấy thế, liền bảo ông bộ trưởng y tế bắt người y sĩ ấy phải đi ngay, để tỏ cho biết chính phủ Việt Nam không phải dưới quyền sai khiến của người Nhật.
Như thế chúng tôi có phải là một chính phủ bù nh́n, cứ luồn cúi dưới quyền đàn áp của người Nhật không? Chính vua Bảo Đại đă hiểu rơ sự ấy, nên khi ngài ở Hương Cảng có nói chuyện với một phóng viên của một tờ báo bên Pháp: "Người Nhật thấy chúng tôi cương ngạnh quá, tỏ ư tiếc đă để chúng tôi làm việc".
C̣n những công việc chúng tôi đă làm trong mấy tháng tôi đă kể rơ ở trên. Đối với dân chúng tôi đă t́m cách nâng cao dân trí lên. Người nào làm bậy có chứng cớ rơ ràng th́ theo luật pháp mà trừng trị rất nghiêm. Chúng tôi lấy lại toàn lănh thổ của tổ quốc và làm mọi việc không có điều ǵ nhục đến quốc thể. Đó là chỗ chúng tôi tự hào, trong khi làm việc, không để cho ai lấy uy quyền đè nén, và đối với lương tâm không có ǵ đáng hổ thẹn.
Tôi ra ở làng Lại Thế. Lúc đầu ông Trịnh Đ́nh Thảo, nguyên bộ trưởng bộ tư pháp, đến ở với chúng tôi hơn một tháng mới trở về Sài g̣n. Chúng tôi ở đấy ngày ngày nghe tiếng trống mơ của dân làng, đàn bà trẻ con và dân đinh vác dao vác gậy đi biểu t́nh. Một hôm lại thấy đồn rầm lên rằng: "Trong bốn nước Đồng Minh Mỹ, Anh, Nga và Tàu, mỗi nước được hai phiếu, mà Mỹ và Nga đă bỏ bốn phiếu, Tàu bỏ một phiếu tức là được năm phiếu cho nước Việt Nam hoàn toàn độc lập. Vậy các dân làng phải sửa soạn ăn mừng độc lập". Rồi sau lại thấy mở cuộc quyên vàng khắp cả nước. Ai có ṿng xuyến hoa tai hoặc đồ ǵ bằng vàng phải đem nạp chính phủ để tổ chức việc nước. Hết cuộc quyên vàng đến cuộc quyên đồng, đủ mọi thứ. trong hoàng thành, Việt Minh cho người vào lấy những bảo vật và y phục của các vua chúa đời trước đem ra chợ bán. Khi quân Nhật sắp hàng có đưa trả lại chính phủ Việt Nam bốn tấn bạc bằng thoi chở vào để trong cung, số bạc ấy không biết về sau ai lấy mất.
Bấy giờ tôi không có tiền, may nhờ chính phủ Việt Minh ở Huế trả tôi 1.600 đồng, tiền lương quá nửa tháng cuối cùng của tôi, tôi mới có tiền chi tiêu. Trong khi đó tôi cho con ra Hà Nội thu xếp rồi vào đem chúng tôi ra. Nhưng ra Hà Nội con tôi lo tiền chưa được, thành ra chúng tôi phải ở lại Huế hơn ba tháng. Đất khách quê người hiu quạnh buồn bă, chỉ một ḿnh vui với trăng, gió mát, với trời mưa nước lụt, ngồi nghe chim hót, ngắm c̣ bay, khi hứng th́ đem Đường thi ra dịch, nhờ thế khuây khỏa được qua ngày.
Chờ măi không thấy con vào, may nhờ có một người đến chơi, biết rơ t́nh thế của tôi, tự nhiên giúp tôi món tiền, chúng tôi mới thuê mấy chỗ trên xe hơi chở hàng đi Hà Nội.
Ấy thế là xong một giấc mộng Nam Kha, bận rộn hơn bốn tháng trời, nghĩ lại thấy nực cười. Khi ở Băng Cốc về, tôi vẫn định bụng không làm ǵ cả, mà thành ra phải làm việc này đến dự định làm việc nọ, rút cục tay không lại hoàn tay không.
hết trích 'Một Cơn Gió Bụi"
Và năm nay nhà văn Tô Hải đă góp phần vào việc nói lên sự thật
trích Tô Hải
1- Việt Minh có thực sự “cướp chính quyền” trong tay giặc Pháp và giặc Nhật hay không?
2- Từ 9 tháng 3 đến 19/8/45 nước Việt Nam không có chính quyền nào?
Và từ đó đặt ra vấn đề:
a) – Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật, Pháp không hề có, mà đơn giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền c̣n non trẻ: Chính phủ Trần trọng Kim với những nhân vật nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
126 ngày nắm giữ một chính quyền của một đất nước hoang tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không biết chữ, được thế giới công nhận và sau này đa số vẫn được mời vào “Chính phủ liên hiệp”… Vậy v́ sao mà nhà nước Cộng sản Việt Nam phải “lờ tịt” cái Sự Thật đó đi?
b) – Có phải chính những người như bọn tớ, tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng”, kéo nhau đi biểu t́nh ủng hộ chính phủ Trần trọng Kim đă “quáng gà cách mạng” nên giữa chừng a-dua, khi thấy người ta trương lên lá cờ đỏ sao vàng to tướng và phát cho chúng tớ những lá cờ đỏ nhỏ bằng cái quạt mo là những người đă được “Đảng giáo dục” và “đồng ḷng cùng đi hy sinh tiếc ǵ thân sống” để thực hiện nghị quyết của Đại Hội Quốc Dân (?) họp ở Tân Trào?
Không! Hoàn toàn không!
Chúng tớ, lúc ấy, dù bất cứ ai, bất cứ tổ chức nào, đă đưa ra đường lối chống Pháp, đă hứa hẹn Độc Lâp-Tự Do cho đất nước, đều sẵn sàng đi theo!
Đến cựu Hoàng Bảo Đại cũng c̣n tuyên bố “Làm dân một nước tự do c̣n hơn là làm vua một nước nô lệ!” nữa là!
Hơn thế nữa, bọn thanh niên “hăng máu vịt” chúng tớ, lúc ấy cũng như Việt Minh ở chiến khu về, có quái ǵ mà phải lo. Ai cũng biết thừa đi là “Cướp chính quyền phen này sẽ chẳng có đổ máu v́ Nhật đă đầu hàng vô điều kiện, Pháp vẫn chưa ra khỏi các trại giam chờ ngày trao trả cho quân đồng minh! Ai cũng biết chắc là sẽ chẳng có súng nổ, máu trào… chứ cứ như cách mạng Pháp, cách mạng Nga th́… sức mấy mà mặc com-lê, cà-vạt đàng hoàng, tay không mà dám đi “Cướp”chính quyền trong tay Nhật-Pháp cơ chứ!
17/8/1945: Mít-tinh của Tổng đoàn Công chức để chào mừng chính phủ Trần Trọng Kim bỗng chốc trở thành biểu t́nh của Mặt trận Việt Minh.
Mọi “mâm cỗ độc lập tự do” đă có chính phủ Trần Trọng Kim dọn sẵn, kể cả hàng loạt cuộc mít tinh, biểu t́nh suốt từ ngày Nhật đầu hàng vô điều kiện cho đến ngày 19 tháng 8…, tất cả các hoạt động thanh niên tiền tuyến, thanh niên khất thực, phụ nữ, nhi đồng, công chức… đều được “tự giác” tổ chức bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, suốt 126 ngày….
Việt Minh với cái tên chẳng hề cộng sản, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ ǵ, có cái “tài”, theo tớ, duy nhất là, khi vào tiệc th́ cầm cốc đứng lên hô to: “Nào! Mời các bạn cầm đũa!”. Cứ làm như bữa tiệc ấy là chính ḿnh bỏ tiền ra chiêu đăi toàn dân vậy!
“Cuộc cách mạng duy nhất nhân văn” (?), “duy nhất không đổ máu” do “Đảng ta lănh đạo” mà ông Nguyễn Quyết nói lắp bắp trên thềm Nhà Hát Lớn Hà Nội đúng ngày 19/8/2010 vừa qua, nó vừa lẩm cẩm lại vừa làm những nhân chứng như tớ, nếu c̣n sống, phải… thương cho sự mất trí nhớ của ông về định nghĩa thế nào là cách mạng, là đảo chính, thế nào là nhân văn (?).
Chẳng lẽ không nhân văn th́ ông huy động toàn dân dùng gậy gộc, dáo.mác “giết, giết hết bàn tay không ngơi nghỉ”, lao vào các trại lính Nhật lúc đó đă án binh bất động từ cả 3 tháng trời, chờ quân đồng minh vào giải giới hay sao? Hay là bắt toàn bộ cái “chính phủ bù nh́n Trần Trọng Kim”, các ông Phan kế Toại, Hoàng Xuân Hăn, Phan Anh… đi học tập cải tạo như hồi 1975 ở miền Nam?
Nói trắng ra rằng, dân Việt Nam chẳng hề biết đến cái sự lănh đạo tài t́nh nào của Đảng Cộng Sản trước cái ngày 19 tháng 8 năm 1945 ấy! Vả lại lúc đó Đảng các ông có mấy người? Làm sao chỉ có gần 60 chục mống (trong đó có cả ông anh họ tớ, Tô Kim Châu, Ban B́nh Dân Học Vụ cùng Nguyễn Hữu Đang, không hề là Đảng viên CS, sau này ông Châu bỏ vô Nam, làm cái ǵ đó ở toà án quân sự Việt Nam Cộng Hoà, nên đi học tập “có” 11 năm!) đi họp ở Tân Trào về mà động viên được cả triệu người, đủ mọi thành phần từ Bắc vô Nam, đứng lên đ̣i Độc Lập Tự Do kia chứ!
Chẳng qua là khổ quá, đói quá, nhục quá mà bất cứ tổ chức nào dám đứng ra điều khiển đất nước đang có nguy cơ rơi vào t́nh trạng vô chính phủ, chúng tôi, những người nông dân sắp chết đói, những người tiểu tư sản, trí thức biết tủi nhục, đều ủng hộ.
Và lớp trẻ chúng tớ, ủng hộ vô điều kiện chính phủ Trần Trọng Kim.
Chúng tớ “hoạt động cách mạng” từ đấy, một thành tích “cách mạng tiền khởi nghĩa” mà sau này nhiều, rất nhiều kẻ cơ hội đă kê khai là “hoạt động cách mạng tiền khởi nghĩa” để hưởng nhiều bổng lộc, lợi quyền. Một sự “đánh tráo” mà kẻ đánh tráo và người bị lừa đều… vui vẻ cả v́… tất cả đều công nhận sự đánh tráo để cùng có lợi… Số người tiền khởi nghĩa càng đông càng chứng tỏ “quần chúng đi theo đảng” thật sự hùng hậu, thừa sức “Cướp” chính quyền từ tay quân Nhật- Pháp!
Chính phủ Trần Trọng Kim
C̣n cái chuyện “giọn cỗ mời ông xơi” của chính phủ Trần Trọng Kim th́… coi như không có trong lịch sử! Có một thời người ta c̣n gọi là “chính phủ bù nh́n Trần Trọng Kim”. Tuy nhiên bù nh́n cho ai th́ măi sau này nó vẫn bị… bỏ ngỏ! C̣n tớ và nhiều bạn bè đương thời của tớ th́ đă có kết luận rất sớm là… bù nh́n cho… các ông cộng sản chứ c̣n ai nữa!!”
Tớ đă đưa ra những dẫn chứng trích trong các trang hồi kư của các ông Trần Trọng Kim, Vũ Đ́nh Hoè… đặc biệt nhấn mạnh đến vụ tướng Yamamoto muốn trao vũ khí cho chính phủ Trần Trọng Kim để các ông ấy chống lại Việt Minh… Nhưng các ông đă cự tuyệt thẳng thừng v́ “nhiệm vụ tước vũ khí quân đội Nhật là của Quân Đội Đồng Minh”. Hơn nữa các ông ấy “không muốn dân Việt Nam lại phải dùng vũ khí chống lại nhau”.
Tóm lại, theo tớ, 19 tháng 8 năm 45 nếu tớ là nhà viết sử có lương tâm tớ sẽ viết hẳn một chương: Chính phủ Trần Trọng Kim và cuộc đảo chính ngày 19/08/1945. Tiếp theo đó là những trang bi tráng nhất về lịch sử dân tộc Việt Nam sau cuộc Đảo Chính này, v́:
- Cuộc cách mạng giải phóng dân tộc đă bắt đầu bị đổi màu từ đây.
- Máu đổ xương rơi cũng bắt đầu từ đây.
- Hầu hết những ai không chịu đổi màu đă, hoặc bị thủ tiêu hoặc “t́m đường cứu nước” bằng một hướng đi khác để trở thành “kẻ thù của nhân dân” hoặc đơn giản hơn chỉ để sống và làm việc bằng trái tim và khối óc của chính ḿnh. Một vài người đă mang theo nỗi oan ức xuống tuyền đài thậm chí có người phải tự sát với lời trăn trối để đời “Lịch sử sẽ phán xét cho tôi” (Nguyễn Tường Tam).
- Những ai c̣n lại đành cam chịu kiếp sống sợ, sống hèn chờ đợi, hy vọng vào một ngày được thực sự Tự do, Độc lập…
Trong cùng thời diểm đó, có biết bao nước thuộc địa khác trên khắp thế giới đă chẳng phải “thề phanh thây, uống máu quân thù….” cũng độc lập tự do… mà có một thời gian dài người ta “tuyên giáo” chúng ta là “Độc Lập… giả hiệu”! Cho đến hôm nay, cho đến bao giờ, bao giờ, nước ta mới đuổi kịp các “nước độc lập giả hiệu” như Ấn Độ, Indonesia, Singapore, Thái Lan… nhỉ?
Tóm lại, là một nhân chứng đă sống và “hoạt động cách mạng quáng gà” rồi “cách mạng câm-điếc” suốt 65 năm, qua 3 chế độ “Quân chủ lập hiến Trần Trọng Kim”, “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà” và “Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”, bây giờ sắp giă từ cơi đời này, tớ thấy có nhiệm vụ phải nói lên những ǵ mà lớp trẻ, kể cả các Nhà lănh đạo trẻ, những trí thức trẻ (đối với tớ cứ từ 60 trở xuống đều coi là trẻ cả) và đặc biệt các nhà viết sử trẻ nên đào sâu, t́m hiểu về cái thời gian lịch sử bị xuyên tạc cố ư này…
Chỉ tiếc rằng: Những điều tớ kể lại chỉ nằm ở trên cái blog cỏn con của tớ, chẳng có ai hưởng ứng v́: Đa số nhân chứng sống như tớ, kẻ đă qua đời, kẻ c̣n sống th́ đă lẩn thẩn, kẻ th́… vừa ngu vừa… hèn, cho nên có cho ăn “cháo gan cóc tía” cũng chẳng dám nói lên cái thời tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi…” dưới bàn tay bắt nhịp của chính Khâm sai đại thần Phan Kế Toại (sau này Hồ Chí Minh mời làm Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Bộ Nội vụ của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà giai đoạn 1955-1961)!
Cho nên, cứ mỗi lần 19 tháng 8 và 2/9, tớ luôn chịu khó theo dơi xem lịch sử có được “bổ sung” thêm điều ǵ đúng như tớ mong đợi không.
Th́ đây:
1 – Ngày 13 tháng 7 vừa qua, giáo sư Philippe Devilliers 90 tuổi, cựu phóng viên tờ “Le Monde”có mặt tại Việt Nam năm 1945 đă trao tặng cho cá nhân giáo sư Phan Huy Lê 203 tấm ảnh, trong đó chắc chắn có nhiều “tấm ảnh lịch sử”. Cụ thể, theo báo “Tuổi Trẻ” ngày 19/8/2010 là tấm ảnh chụp cuộc biểu t́nh của “Tổng Hội Công Chức” ngày 7 tháng 8/1945 ủng hộ chính phủ Trần Trọng Kim mà tớ cũng có mặt và ḥ hét đến khản cổ “Việt Nam Độc Lập muôn năm!”, “Đả đảo phát xít Nhật!”.
Mong rằng tất cả những tấm ảnh của “cá nhân tặng cá nhân” đó sớm được công bố, đặc biệt là những tấm ảnh nào khẳng định được chính phủ Trần Trọng Kim là có thật. Tớ tin rằng, một nhà sử học đă dám công bố “Anh hùng Lê văn Tám là chuyện bịa đặt” (do Bộ Trưởng bộ Tuyên Truyền Trần Huy Liệu trối trăn lại), lại không dám lấp đầy cái “lỗ hổng lịch sử” này bằng những tấm ảnh mà có lẽ Devilliers không muốn trao cho Chính quyền v́ sợ nó sẽ vô tác dụng khi bị xếp xó hoặc bị thủ tiêu v́ một lư do chính trị nào đó?
2 – Lần đầu tiên,VTV1 đă có bài “Kể chuyện dân Hà Nội đă nổi dậy cướp chính quyền” Chỉ có một câu mà tớ chú ư v́ nó được phát ra từ cái loa đắc lực nhất của Ban Tuyên Giáo. Đó là: công khai xác nhận có chuyện trao chính quyền cho cách mạng của đốc lư Trần văn Lai (tớ đă quên béng ông này, nhờ VTV1 mà tớ nhớ lại: Ông chính là người mở đầu buổi mít-tinh hoan nghênh ngày ra mắt của Tổng Hội Công Chức ngày 7/8/45 của chính phủ “bù nh́n” (không có tên và nói rơ bù nh́n của ai?).
3 – Đúng ngày 19/8/2010, báo “Nhân Dân” và VTV1 có đưa tin về “cuộc giao lưu gặp gỡ giữa các “nhân chứng sống” của cách mạng tháng 8/45 hào hùng”. Nhiều nhân vật tớ quá quen, quá biết, dù chỉ hơn tớ vài ba tuổi… Trong số các vị được mời đến đă quá lẩn thẩn, nói năng lắp bắp, câu trước ngược với câu sau… thậm chí nhầm luôn cả ngày tháng… Tớ có chú ư đến nhân vật Lê Trọng Nghĩa, đă quá già để nói ǵ nhưng được giới thiệu là thành viên đoàn đàm phán với “chính phủ bù nh́n của phát xít Nhật”!
Chỉ có mấy điều “mới lạ” đó, lần đầu tiên trong cuộc đời muộn màng làm blogger, tớ thấy khoái chí nói với bà xă :
- Đấy! đấy! bài trên blog của anh viết năm ngoái, năm nay nhà nước đă cho phép cái ông Nghĩa này trả lời trên Tivi công nhận là có chuyện đàm phán với chính phủ…
Bà xă cướp lời:
- Nhưng đâu có gọi là chính phủ Trần Trọng Kim mà gọi là chính phủ bù nh́n của phát xít Nhật!
Tuy mất hứng nhưng tớ vẫn câng câng lên giọng (tuy hơi có đuôi đuối)!
- Dù ǵ đi nữa th́ cũng phải công nhận những ǵ tôi viết là chẳng có bịa đặt! Chính phủ Trần Trọng Kim là có thật, chính danh, là người “dọn cỗ ” cho cuộc Đảo Chính Không Tiếng Súng, Không Máu Đổ Xương Rơi và… rất “Nhân Văn” như tướng Nguyễn Quyết mới “sáng tác” (hoặc do ai mách nước?) trịnh trọng tuyên bố ngày 19 tháng 8 năm nay! Phủ nhận họ, vu cáo họ là “bù nh́n cho Phát Xít Nhật” là có tội với lịch sử!
Nhân dịp này, tớ kêu gọi:
- Những ai từng là nhân chứng lịch sử của cuộc cách mạng mùa thu, đang c̣n sống, c̣n tỉnh táo, c̣n có cái tâm trong sáng, c̣n có cái tầm… không biết sợ.
- Những nhà viết sử trẻ, những người có điều kiện tiếp cận với những tư liệu quư hiếm ở những Trung Tâm Lưu Trữ trong và ngoài nước như C.A.O.M bên Pháp, hăy bạch hoá tất cả những ǵ có được trong tay, hăy giúp các nhà “viết sử ăn lương nhà nước” mạnh dạn hơn, khách quan hơn nh́n về quá khứ (như mới đây vừa công bố trên mạng toàn cầu nội dung và bức h́nh “thủ tướng Trần văn Hữu của chính phủ Bảo Đại đă kư tên vào Hiệp Ước Cựu Kim Sơn xác định trước toàn thế giới Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam!”
- Tớ mong ước: Năm tới, sẽ c̣n những điều Mới hơn,Thật hơn, Đúng hơn, khi kỷ niệm những ngày tháng sục sôi cách mạng giải phóng dân tộc này.
Lịch sử phải được chỉnh sửa, phải được bổ sung, ngô phải ra ngô, khoai phải ra khoai”! Không thể u xoẹ, lập lờ, đánh tráo, đánh lận công-tội của những nhân vật lịch sử, phủ nhận vai tṛ của hàng triệu người (trong đó có tớ), ngày ấy, chẳng biết Đảng là ai, ở đâu, làm ǵ, mà chỉ lao ḿnh vào cuộc “chơi cách mạng” dưới sự động viên của các ông Phan Kế Toại, Phan Anh, Dương Đức Hiền… chứ chẳng phải theo chân ông Nguyễn Quyết, hay được Đảng giáo dục tuyên truyền một tí ti ông cụ nào cả!
Tớ cũng hy vọng: Chính các nhà Tuyên Giáo đương thời cũng tỉnh ngộ dần trước những bằng chứng không thể chối căi (v́ hầu hết đều không là nhân chứng lịch sử) cho phép công bố những Sự Thật Lịch Sử Mới mà… không phải cái ǵ cũng “Nhờ công ơn của Đảng” tất tần tật!
hết trích
Sự thật đến nay ông Tộ Hải mới viết ra đă quá muộn. Tuy nhiên thế hệ cũ sắp đi qua thiết tưởng những tài liệu này hàng năm cần được nhắc nhở cho hậu duệ nhận rơ bộ mặt gian xảo của Việt Cộng.
Kim Âu tổng hợp
8-9-2010
http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/