|
US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
President Đặng Văn Nhâm.
Đỗ Hoàng Gia
Một chút gọi là
Cách đây 2 năm, đầu xuân Tân Tỵ, chúng tôi có bài Tri Túc Bất Nhục, nhằm giúp giáo sư Nhâm cởi bỏ dần lớp áo măo sơn son thiếp vàng, dứt khoát vất bỏ cái bóng ma chức tước, học vị ma để trở về với đời thường chân thực. Thưa quí vị thức giả, đối với các em ma-ri-sến, ṿi nuớc phong-ten vẫn có một giá trị nhân bản và thân thương của nó. V́ nó là mối quan hệ của hiện thực đời thường. Mặc lên người một lớp áo giấy cánh chuồn, khổ nhiều hơn là sướng. Đó là bi kịch đời nham nhở và rẻ rúng do chính Professor chuốc lấy. Nay gỡ những lớp vảy cũ đó, không phải là không ê chề tê tái . Nhưng là đau có một lần, ở tuổi 70, vẫn không là muộn. Cọp chết để da, người chết để tiếng là thế. Một con người sống không thực là một người không bao giờ hạnh phúc, dù thuợng thọ có đến 100.
Đáng lẽ sau bài viết đó, chúng tôi không muốn nhắc lại thêm về một quái kiệt như giáo sư Nhâm, dù nửa chữ. Cuộc sống cơm cháo nơi xứ người c̣n vô vàn công việc phải giải quyết từng ngày. Đời sống cô quạnh và thời tiết khắc nghiệt nơi đây đă làm cho ḷng người chùng xuống ngang độ âm. Lưu lạc nơi mảnh đất lạnh giá này, chúng tôi chẳng có nỗi vui, nỗi buồn ǵ đáng nói.
Mới đây thôi, chúng tôi đọc được một cuốn sách khác của giáo sư Nhâm, tên gọi Giặc Thầy Chùa mà ông cho là công tŕnh biên khảo và điều tra. Chúng tôi mừng giáo sư Nhâm đă có nhiều cải thiện tích cực, đă cắt bớt hết những học vị phóng đại, chức tước giả, bằng cấp ma… trong phần tiểu sử ḷng ṿng từ Nam Định, Cầu Bông Tân Định đến Tastrup, Đan Quốc. Bây giờ chỉ c̣n tước : hội viên Hội Nhà Văn Chiến Đấu Pháp (Membre de l’assosiation des ecrivains combattants francais ) . Thôi, chiến đấu ǵ cũng được, trống trải quá cũng không đành. Có tiến bộ là khá rồi.
Nhưng đọc xong, nh́n ra ngoài trời tuyết bay trắng xoá, đắn đo về cuốn sách mà chúng tôi nghĩ rằng phải làm cái ǵ nữa. Chưa dừng lại được. Âu cũng là cái nghiệp của chúng tôi với giáo sư Nhâm.
Xin qúi vị thức giả khắp nơi rộng tâm luợng thứ cho chúng tôi lần này, ít nhiều đă làm nhàm tai quí vị về chuyện nhạt như nước ốc Đặng Văn Nhâm.
Bài này, chúng tôi xin được phép đi vào vài ngơ hẻm âm u khác của giáo sư Nhâm.
Nhưng tại sao lại president Đặng Văn Nhâm ?
President Đặng Văn Nhâm, là nguyên văn lấy từ lá thư tiếng Anh, chính Giáo sư kư gửi
TTK International Pen, Terry Carlbom, ngày 22.03.2001, qua Nguyệt San Vietnam Online của anh Hải Triều.
Anh Hải Triều đă suy nghĩ không sâu. V́ mối hận xưa với một vài người mà nay họ đối nghịch Professor Nhâm trong xung đột VBVNHN, anh đă cho đăng nhiều bài của một phía, nhưng bài của chúng tôi gửi, anh đă im lặng. Đó là quyền của anh. Tuy vậy, anh Hải Triều vẫn c̣n vài món nợ với anh em Bắc Âu, đặc biệt đă hớ hênh cho đi nhiều bài đáng tiếc khác về chuyên này nọ ở Bắc Âu, gây phiền lụy cá nhân trong đó có vài bạn trẻ chân chính. Anh có biết anh đă mắc bẫy của Sắc Không Nguyển Hữu Nhật giăng ra ? Nay anh đă xoá rôi. Tuy nhiên, khi nào anh qua Bắc Âu lần nữa, anh em chúng tôi sẽ đ̣i anh vài két bia Mỹ nhậu chơi.
Ai đă tấn phong giáo sư Đặng Văn Nhâm lên President ?
Xin thưa ngay, đó là giáo sư Nguyễn Ngọc Bích. Vâng, chính giáo sư Bích đă cho president Nhâm đi tàu bay giấy. Rơ khổ.
Tŕnh độ và khả năng Anh ngữ của professor Nhâm khá hạn chế. Chúng tôi đă chứng kiến một vài lần professor Nhâm phải giao tế bằng Anh ngữ, Professor xử dụng động từ “ to quơ “ liên tục. Đó là chuyện b́nh thường, chẳng có ǵ xấu. Vấn đề ở đây là giáo sư Nguyễn Ngọc Bích chính là linh hồn của lá thư. Là người háo danh, kể cả ma danh, nay được tấn phong lên President, Professor nhà ta liều mạng kư tên ngay mà có lẽ chính Professor cũng chẳng hiểu hết ư trong thư nói ǵ. Nhu cầu được chửi, được phong tước và lại được kư vào trên lá thư tiếng Tây do một giáo sư có bằng cấp thảo ra là sướng rồi.
Ngày 5 tháng 5 năm 1975, sau khi tàu định mệnh Trường Xuân (của ông Trần Đ́nh Trường, chủ hăng Vishipco Line và cụ Phạm Ngọc Lũy là thuyền trưởng) cập vào Hồng Kông tỵ nạn, mọi người trên tàu được phân đến 3 trại. Professor Nhâm được đưa vào trai Saikung. Ở bất cứ cuộc họp nào, professor Nhâm cũng là người nói nhiều nói dai nhất. Cũng v́ professor có làm hành nghề kư giả trước đây và là người hăng hái nên có người đề cử làm Trại trưởng Việt Nam tại Saikung. Mới đầu Professor Nhâm không nhận v́ lư do : không biết nói tiếng Anh. Nhưng khi được bà con khuyến khích và đặc biệt, anh Nguyễn Công Khảm, nguyên là thông dịch viên quân đội, hứa làm thông dịch, professor Nhâm nhận. Anh Khảm nay không c̣n nữa. Do đấy chúng tôi không tiện nhắc đến một số chi tiết bố la bố lếu của giáo sư Nhâm liên quan đến chuyện này. Mới đầu, ai cũng cứ tưởng “tay Nhâm” ngon lành khiêm tốn nhưng lúc bắt tay vào việc, mới biết “tay professor này” xoàng ! Luôn luôn phải có anh Khảm chuyển ngữ khi tiếp xúc với ông xếp người Anh là Humprey. Điều đáng nói, Professor o bế ông Humprey một cách thái quá. Đưa cái ǵ cho ông, cũng khúm núm hai tay, xu xoe múa tay bất kể rất khó coi. Người biết chuyện th́ thông cảm v́ Professor đang nhờ ông Humprey liên lạc bảo lănh phu nhân, thư kư đánh máy c̣n kẹt tại Toà Đại Sứ VNCH tại Maroc. Đối với Tây th́ khúm núm nhưng đối với đồng bào ḿnh lại rất là xă xệ. V́ bệnh xă xệ đó mà một số anh em trẻ bèn t́m Professor “oánh cho một trận”. May có nhiều người can gián. Để chúng tôi không vọng ngôn, xin các bậc thức giả cứ hỏi cụ Phạm Công Thuyết, nhân sĩ đạo đức, hiện nay ở Philadelphia, nguyên là phó trại với professor Nhâm, hay ông Vũ Ṭng Chinh, chủ biên tuần san Đây Ngọc Lân ở New Orleans …Mấy chục gia đ́nh định cư cùng thời tại Copenhagen với giáo sư Nhâm là những nhân chứng sống.
Một sự sa đọa về phẩm giá văn minh con người
Lá thư tiếng Anh, chính President Nhâm, đại diện 10 người, kư gửi chủ tịch International Pen, Hemero Aridjis, TTK Terry Carlbom…ngày 22.03.2001. Lá thư tiếng Anh này, về hành văn, ngữ pháp, phải là nguời khá, chuyên môn soạn thảo. Khác với h́nh thức, nội dung lá thư là một sự sa đọa về văn hóa và về phẩm giá văn minh con người. Phải là con người bệnh hoạn mới gọi người khác là Nazi khi tranh luận. Muốn người khác nghe ḿnh, ḿnh phải chứng minh quan điểm của ḿnh trên cơ sở lư luận với bằng chứng thuyết phục chứ không gọi xách mé người ta là Nazi.
Cái dốt nát ngớ ngẩn đáng trách này không thể thông cảm khi 10 người các ông, các bà, tự nhận là nhà văn, nhà báo, nhà thơ Việt Nam cùng President Nhâm đồng thuận chuyển đi một lá thư như thế. Professor Nhâm cứ tạm coi như đă hỏng, vậy c̣n những vị đáng kính như Mr. Hồ Trường An, Mrs. Trương Anh Thụy, Mr. Nguyên Nghĩa… th́ sao ?
Qua lá thư này, “phương thập thành cuối cùng trong 10 phương” của professor Đặng coi như bị giáo sư Bích nhẫn tâm bán đứt cho nhà thổ. Về Anh ngữ, chúng tôi không đáng là học tṛ của giáo sư Bích nhưng chúng tôi nghiêm túc trách ông và cũng được xin phép nghi ngờ về khả năng phân biệt của Giáo sư về phạm trù đúng sai theo mực thước của người trí thức theo văn hóa Đông phương. Chúng tôi vẫn thường đọc một số bài viết của giáo sư Bích nhưng phải thú nhận lối viết tiếng Việt của giáo sư Bích khá lôi thôi và tối nghĩa. Thí dụ, xin xem bài “Cho một lần cuối trước Đại hội”, tháng 3/2001, đăng trên Nguyệt San Vietnam Online của anh Hải Triều. Tuy nhiên, ở đây chúng tôi không luận về văn mà chỉ nói về phẩm cách của người cầm bút. Cũng v́ sự sa đọa về văn hóa và về phẩm giá văn minh đó mà Giáo sư Bích, president Nhâm và những người cùng kư tên bị Văn Bút Quốc Tế nghiêm khắc khiển trách và khai trừ (thư 30-3-2001 của Tiến sĩ Terry Carlbom, TTK Văn Bút Quốc Tế).
Nhiều bạn trẻ chúng tôi, có người mến mộ văn thơ của một số vị kư tên, đă ngạc nhiên tự hỏi : liệu quí ông bà có điên không? Ngoài professor Nhâm chẳng kể làm ǵ, c̣n quí vị khác có luờng hết hậu quả khi kư tên đồng thuận đứng tên trong một lá thư có một nội dung rất kém văn minh như thế mà c̣n tự xưng là những người cầm bút Việt Nam ? Khả năng lư luận riêng của các vị để ở đâu ?
Tư cách và nhân thân của professor Nhâm có thể ví ngang tầm anh chàng Xuân Tóc Đỏ chợ Đồng Xuân. Tung hô ai đó để đạt được cái ǵ nhưng miệt thị ngay nếu cần. Chúng tôi không có ư đi vào đời tư của professor Đặng. Nhận xét về Professor về khoản này, chúng tôi xem ông như một cá nhân tính trong tương quan với đám đông, một “public figure” như lâu nay ông vốn dĩ xuất hiện.
Lúc đầu, giáo sư Đặng văn Nhâm ca tụng Tiến sĩ Lê Phước Sang như một chí sĩ, một lănh tụ quốc gia nỗi lạc và đức độ. Nhưng chỉ sau đó, trong một lá thư tổng kết chuyện đấu tranh Ủy Ban Châu Âu, professor gọi tiến sĩ Lê Phước Sang là nó, nguyên văn như sau : “đây 1 lần nữa, chứng tỏ LP Sang lại đá đít tôi sau khi tôi đă giúp nó xây dựng nên cơ nghiệp, tương tự như vụ Viện Đại Học Hoà Hảo năm xưa”. C̣n tiến sĩ Trần B́nh Tịnh, chiến hữu với ông, sau khi bỏ tiền túi hơn 120 000 FRF bù lỗ cho Đại hội ở Pháp, được professor Nhâm cho là “bỏ tiền để có tiếng cũng đáng tiền”.
Professor Nhâm kể cho anh em trẻ ở Đan Mạch : luật sư Trần Thanh Hiệp là bạn chí thân, mài đũng quần chung dưới mái trường Bưởi, Hà Nội. Cùng dự hội đàm Paris, căi nhau tay đôi bằng tiếng Pháp với mấy tay nhà báo Việt cộng. Theo chỗ chúng tôi t́m hiểu sau này, giáo sư Nhâm chẳng học trường Bưởi, trường Cam ǵ hết ráo. Tŕnh độ tiếng Pháp của giáo sư Nhâm có thể chửi thề chứ chưa đến mức căi nhau được. Nhà báo VC nào mà được phép tự do căi nhau với ”địch”. C̣n chuyện Professor đi theo phái đoàn báo chí VNCH đến Paris là có thực. Đến hội nghị theo tinh thần tâm lư chiến, kiểu xem hoa vài ba ngày cho biết sự t́nh là chính trong khi luật sư Trần Thanh Hiệp tham dự hội nghị với tư cách quan chức cao cấp của chính phủ VNCH. Professor Nhâm c̣n kể xấu luật sư Trần Thanh Hiệp đánh nhau với ông Thiết mù (ông Vũ Văn Thiết đi lính Pháp, bị thương vào mắt khi tham gia chiến dịch nhảy dù xuống An Toàn Khu, để bắt sống các yếu nhân Việt Minh và ông Hồ nhưng chiến dịch này thất bại) v́ chuyện đánh bạc giữa buổi sinh hoạt hội đoàn đông người ở Paris. Chuyện đấy xảy ra cách đây đă lâu. Professor Nhâm cho biết : ”Moa đă khuyên me xừ Trần Thanh Hiệp bỏ tật bài bạc nhưng me xừ Trần Thanh Hiệp chứng nào tật ấy”. Cụ thể thế nào th́ phải đợi luật sư Trần Thanh Hiệp lên tiếng v́ Professor là người giảo hoạt, có ít xít ra nhiều. Cá nhân chúng tôi vẫn kính trọng luật sư H. H́nh ảnh một chàng sinh viên ”Bắc kỳ” khí phách những năm 1955-1956 tại Sài G̣n vẫn c̣n là một kỷ niệm đẹp về ông đối với thế hệ đến sau chúng tôi.
Professor thường t́m cách giao du với những nhân vật có tai mắt để lấy tiếng, t́m hiểu thêm tin tức về chuyện này chuyện nọ, xa gần… rồi khi không c̣n có lợi cho ḿnh nữa, quay 180 độ, mạt sát ngay. Sở trường của professor Đặng văn Nhâm là bới móc đời tư, diễu cợt cá tính hay dạng h́nh người khác với sảo ngữ của một anh đứng bến. Viết sách, gửi thư gọi người này, người nọ là : ”đi chàng hảng”, ”vét đĩa con đầm tây”, ” teo chim”, ”chồng trẻ”, ”tấm thân có thước mốt, cân cả cứt chỉ nặng hơn 40 kư lô ”, ”ái ân quằn quại dưới bàn thờ Phật đến xanh xao”.
Đến chùa để kiếm ăn, không được toại ư, văng tục ngay. Đến tờ báo nào, kiếm chỗ múa bút không xong, văng tục ngay. Đến hội đoàn để kiếm danh, không vừa ḷng, văng tục ngay. Cái đến của professor Nhâm là cái đến của một anh vác chiếu, nửa mang chút dáng dấp ranh mănh của một tay anh chị chạy tàu điện, nửa mang chút dáng dấp kẻ cả của một lăo hiệp khách đa đoan với đời … ngầm ư thiên hạ phải hàm ơn. Hàm ơn không hẳn là vật chất như một cái vé máy bay, ít tiền tươi chi phí đi lại, nhuận bút lai rai mà c̣n phài tiếp đón niềm nở, trang trọng từ cái ghế ngồi, nơi ăn chỗ ở. Hội đoàn bét nhất phài là cố vấn trở lên đến Ban Chấp Hành. Chùa là phải cư sĩ hạng sang. Báo chí phải là cây cổ thụ làng báo mới hài ḷng.
Không hiểu hay không biết để đáp lại thâm ư Professor, kẻ đó khốn nạn ngay.
Riêng tại Đan Mạch, nơi nào có mặt Professor là nơi đó có vấn đề với cá nhân professor Nhâm ngay. Người ta khiếp Professor như một thứ kư sinh lây bệnh. Từ rất lâu, professor Nhâm không c̣n một chỗ nào để đứng trong tập thể người Việt nữa.
Lân la sinh hoạt với tờ Độc Lập bên Đức của anh V.N.Y., không xong, quay ra gửi thư cho anh em Văn Bút, kể anh Y. rủ nhân t́nh đến đại hội VB Âu Châu ngày 16-17.04.1994 tại Strasbourg, Pháp để ” lén lút hẹn nhau đến đây để thoả măn ái ân”. Mon men đến Đức cộng tác với tờ Viên Giác, kiếm chác chức chủ bút măi không xong, vừa bước ra cửa chùa, trở mặt chửi liền. Đến làng Hồng chỉ được cư xử như phật tử thường, ”ra về mặc ai”, điên tiết phịa chuyện mây mưa để trả thù. Tự ư xin đến tờ Quê Mẹ, tự giới thiệu là giáo sư, chủ báo để cộng tác, không được nồng nhiệt, quay ra bịa đặt chuyện với một thứ chữ nghĩa thất học như chị Ư L. là ái phi, chị Ph. A. lẳng lơ với mấy anh nhà văn Tây già.
Những người bị mang ra sách nhiễu, nhân cách của họ cao xa hơn Professor Đặng văn Nhâm nhiều.
Có điều, không ai lại ra chợ mà chửi tay ngang với một thằng professor, một thằng president chạy sau tàu điện. Không đáng, dù bực ḿnh.
Vặt đầu cá vá đầu tôm
Đọc xong cuốn Giặc Thày Chùa chúng tôi thấy tiếu lâm nhưng không ngạc nhiên. Professor Nhâm đă can đảm từ bỏ bản tính cố hữu khoác lác là giáo sư đại học, tiến sĩ, giám đốc này nọ nhưng chưa bỏ tật nổ: biên khảo và điều tra. V́ hai lư do.
Thứ nhất, nếu giáo sư Nhâm viết bằng một thứ chữ nghĩa nghiêm túc và nhân cách, th́ những chi tiết về ”một đám giặc thày chùa”, sẽ có một giá trị thuyết phục nhất định. Uy tín giáo sư Nhâm may ra lấy lại được, ít nhất hơn những người mà ông gọi là “giặc”. Nhưng giáo sư Nhâm đă dùng một thứ ngôn ngữ cậu chó để mô tả, do đó một số sự kiện biến thành chuyện lá cải. Văn chuơng hậu cậu chó như sau :
“ Khi lên giường, cô Lan phải lột trần truồng ông già này ra ngay…ông đại sứ khỏa thân, với cái dương vật đang dựng đứng như cây cột cờ thủ ngữ…khi giao hợp, cô Lan phải nằm trên bụng ông ta, và chủ động từ đầu đến cuối cuộc giao hợp, tuyệt đối không được để ông ta leo lên bụng cô…”, (trang150).
”Thanh Hương đang là một thanh niên b́nh thường, bỗng nhiên bị chứng hoạt tinh, ngày đêm tinh khí nhỏ giọt ra hoài, ướt át như đứa bé đái dầm”, (trang 294).
“Núp bóng Phật, để cả hai cùng ở riết trong pḥng riêng, 24 trên 24, tha hồ thoả măn mây mưa ướt át”, (trang 305).
” Một hôm chịu không nổi sự thúc bách nghiệt ngă của dục t́nh, Thể Tịnh đă chờ đến lúc trời nhá nhem tối, khoác áo pardessus, đội mũ bê rê, ṃ xuống Place Pigalle, chui vào rạp chiếu bóng Porno, coi phim sex… Vừa xem phim, Thể Tịnh vừa luồn tay dưới bụng làm t́nh với chị Năm. Tức dùng 5 ngón tay thủ dâm.”, (trang 307-308).
“Quí thày cảm thấy cần phải ôm đào ấp mận thưc sự với mấy cô nàng nữ Phật tử ngày đêm sáng tối cứ lảng vảng quanh quấn trong chùa, sẵn ḷng đóng vai hộ lư cho thầy mới đă “, (trang 308).
”Nếu trường hợp bị chồng rẻ rúng, thày chùa c̣n dám đ̣i được cấy bùa yêu ngay vào chỗ kín, để cái của nợ đó tăng thêm sức quyến rũ, lôi chồng về”, (trang 554).
“Đẻ con khôn, mát L. rười rựợi, đẻ con dại, làm thày chùa thảm hại cả cái L.” ,(trang 632).
Xin vô phép president Nhâm trích vài đoạn dơ dáy tiêu biểu.
Chỉ cần đọc vài đoạn trên, qúi vị thức giả khắp nơi chắc dễ đồng ư với chúng tôi : tư cách giáo sư Nhâm coi như không c̣n ǵ để mà mất nữa.
Thứ hai, giáo sư Nhâm gọi sách của ông là biên khảo. Mặc cảm không bằng cấp vẫn c̣n tiềm ẩn luyến tiếc trong giáo sư Nhâm. Sao chép một chút kinh Phật, chút sử ở sách nọ sách kia, lắp ráp một vài chữ Phạn, vài ba chú thích tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Nôm…rồi nhập nhằng gọi là biên khảo - Tổng quan tín ngưỡng của loài người - Đại cương về Phật giáo Việt Nam - trong một cuốn sách nói toàn về chuyện cậu chó. Chúng tôi xin chứng minh thêm về cái tài sao chép, vặt đầu cá vá đầu tôm của giáo sư Đặng. Giáo sư có xuất bản từ điển Đan-Việt, Việt-Đan. Điều này đem lại lợi ích cho nhiều đồng bào ta cư ngụ tại Đan Mạch. Giáo sư có đóng góp công sức dịch thuật và xếp đặt. Ngoài ra, giáo sư Nhâm có ra thêm một cuốn từ điển Y-Khoa Đan Việt, dù ông xuất thân là một kư giả viết tin, chuyên viết phóng sự kiểu chuyện t́nh tay ba Hà-Lăng-Hổ…Cuốn từ điển Y-Khoa được xem là cố gắng vặt đầu cá vá đầu tôm liều mạng nhất của professor Đặng nên nó trở thành siêu tự điển dành riêng cho thằng mù đi sờ voi. Biết ḿnh vá vụng tay, Giáo sư từ đó không dám ghi thêm phần tiểu sử, tác gỉa từ điển Y-Khoa Đan Việt dù là chuyện có thực. Đấy là bi hài kịch đời dở khóc dở cười của một anh Professor & President chạy rong. Thực mà lại giả, giả mà lại thực. Có nói không, không nói có.
Nói mà không sợ mang tiếng là lộng ngôn : toàn bộ sách báo mà professor Nhâm xuất bản là tập hợp những chắp, vá, vay, mượn, thêu, dệt, thuổng, phóng đại hầm bà làng cộng thêm thứ tâm địa bệnh hoạn và chữ nghĩa của kẻ không được giáo dục đồng đều. Nó không đáng dành cho một sự phân tích nghiêm túc. Công việc đơn giản của cá nhân chúng tôi là lật ra một quân bài tẩy để thiên hạ dễ chơi với ông.
Tết Quư Mùi năm nay, Giáo sư bước vào tuổi 70, mong ông an khang trường thọ và sống thực hơn. Giả h́nh giả tướng, chỉ nên xem là thứ phù vân trong một chuyến đ̣ ngang ngắn ngủi. Kiếp người thấy mỏng manh nữa là ba thứ đồ hàng mă. Tuy nhiên, chúng tôi tin ông sống thọ bởi ông có một quí tướng : tai to, rộng mà người ta gọi là tai tượng, dù mắt ông hẹp, h́nh tam giác. Đó là phá tướng mà khoa tướng học cho là loại người bần tiện nham hiểm.
Đỗ Hoàng Gia
hoanggiado@hotmail.com
Mùng một tết Quư Mùi, 2003
|
|
|
http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/
http://nguoidalat.informe.com/forum/
http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/