"Cộng Đồng Đội Mũ"  

 

Tôn Nữ Hoàng Hoa

 

 

 

 

 

 

Kính thưa Quí Vị:

Chuyện ngắn "Cộng Đồng Đội Mũ" đă được đăng trong Tuyển Tập Chuyện Trắng Đêm của Tôn Nữ Hoàng Hoa và đă được xuất bản vào năm 1996. Nay có một số độc giả yêu cầu. Do đó chúng tôi cho đăng lại chuyện ngắn này. Co edit một vài đoạn.

Kính,

TNHH

 

 

Chiều hôm nay bỗng nhiên thật yên tĩnh. Yên tĩnh trong không gian như bao trùm cả trời cao. Trong yên lặng đó, tôi nghe như một nỗi hoài hương mơ hồ réo gọi theo từng nhịp thở của trái tim.

Quê hương ngút ngàn xa tắp, xa tận cùng trong đời sống và khoảng không gian xanh ngắt của bầu trời . Nghĩ về những con phố xưa mờ nhạt cùng những khung trời kỹ niệm của một thủa yêu đương đầu đời đă làm tôi ngột ngạt trong nỗi nhớ nhung quê hương vừa ụp tới.

Một cảm giác lạc lỏng như chơi vơi trên ḍng hồi tưởng bỗng dừng lại khi nghĩ đến không gian xưa trên thành phố cũ nay là một khoảng trời thăm thẳm đang bỏ mặc con người dưới mặt đất một quăng đời trầm luân đày đọa của một chế độ CS bạo tàn, mà không một chút xót thương   

Chính trong sự yên lặng và cô đơn đó tôi đă khám phá ra ư nghĩa phi lư của cuộc đời đối diện,trong tập thể người đồng hương, và từ đó tôi đă không c̣n là tôi của hồn nhiên và của vô tâm trong những tháng ngày cũ. Tôi tự hỏi có phải tham dự vào các sinh hoạt của các tổ chức hay của Cộng đồng bao giờ cũng phải đứng vào một tư thế hoài nghi? Hoài nghi với đời, với cuộc đời đối diên.

Có lẽ cả ngh́n năm sau sự suy nghĩ đó là một nghiệp dĩ như bóng theo h́nh và không biết bao giờ bóng với h́nh là một th́ lúc đó hoài nghi mới thong thả ra đi.

Trong ốc đảo cô đơn đó, mọi người ai ai cũng hoài nghi, đôi lúc hoài nghi cả với ḿnh, với tập thể. Do đó tương quan giữa người và người, giữa người và xă hội chẳng khác nào như những diễn viên trên sân khấu đời.

Tôi nghĩ đến t́nh đồng hương. Một thứ t́nh yêu làm nguồn gốc biến dịch đời sống nhân quả  của cuộc đời. Từ đó con người sẽ ngoi lên khỏi vũng bùn bản ngă, để tâm thức rời bỏ những khúc mắc đọa đày của nhân sinh tan tác, bay vút lên quăng trời cao mà không cần hoài nghi đạp đổ.

 

 

 

Bỗng nhiên tôi tiếc nuối về thời gian cũ. Tiếc nuối một quá khứ êm đềm. Từ tuổi thơ, từ niềm tin mới lớn để tạo dựng một tương lai. Từ nỗi âm thầm tiếc nuối đó và từ những sinh hoạt bắt mọi người phải đứng vào tư thế hoài nghi đă như một t́nh cờ cho tôi ư nghĩ thương đau về một khung trời quê hương bỏ lại.

Căn nhà ngày xưa, đă thay đổi chủ không biết bao nhiêu lần. Từ những tàn tạ của một thời long phụng tranh ngôi bên những bức tường loang máu đổ của dân do Hán triều đô hộ. Đến những mái ngói, ô cửa ṿng cung của một thời thực dân Phú lăng sa cho đến hôm nay căn nhà đang trộn lẫn  máu xương và nước mắt của con dân trước “những bảng chỉ đường một chiều” về nghĩa địa của đám Việt gian CS

Lịch sử Việt Nam là cả một trùng dương quá khứ oai hùng. Nhưng biết đến bao giờ chúng ta mới ra khỏi vùng lao xao, phân tán như những rong rêu bềnh bồng trên biển cả. Biết bao giờ chúng ta mới phân biệt được ai là những người cùng chung dưới một bóng cờ Vàng và cùng một ḍng sử kư đấu tranh chống VGCS ???

Bao nhiêu năm qua, tôi như một sinh vật say mê trong một lư tưởng mênh mông xây dựng một cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại. Với tôi, sự thành lập cộng đồng VN tại hải ngoại hôm nay sẽ là những trang sử mai sau cho hàng hàng, lớp lớp hậu sinh có qui cũ gịng giống VN trên đoạn đường lưu vong tránh hiễm họa cộng sản.

Tôi biết, sự khởi đầu nào cũng gặp khó khăn, trở ngại. Nhưng, ước mong rằng những khó khăn, trở ngại đó sẽ không là những mũi nhọn để tạo ra những vết thương lịch sử lưu vong.

Tôi không muốn đứng vào tư thế hoài nghi như bạn bè tôi đă chọn và cũng chẳng muốn sẽ là một điễn h́nh đối lập trong công cuộc xây đắp cộng đồng Việt Nam. Tôi chỉ muốn chúng ta đứng vào tư thế Người Việt Tỵ Nạn CS. Xây dựng cho nhau bằng những căm thấy, bằng những cảm nhận của trái tim Việt Nam.

Có như vậy chúng ta mới có thể nuôi dưỡng được tinh thần đề kháng chống Việt Cộng, mới tạo được một nguồn sinh lực thâm hậu để làm hồi sinh lại những sinh lực thiết tha, những hoài bảo tưởng như hơn một lần đă mất, đă ngủ quên.

Bỗng nhiên tôi nghĩ đến Trang, đến người bạn cũ của một thời áo trắng Đồng Khánh năm xưa đang cư ngụ chung một thành phố với tôi. Nhà Trang không xa nhà tôi mấy, chỉ 15 phút lái xe. Tôi nghĩ đến Lưu chồng của Trang. Có lẽ bây giờ mắt  Lưu đă lành và hai vợ chồng giờ đang vui vẻ  lắm.

Đến nhà Trang, cửa không khóa. Tôi đi thẳng vào pḥng khách. Căn pḥng tối om chỉ thấy lờ mờ bóng dáng Lưu bên thành cửa sổ. Một thoáng qua, tôi quen dần với bóng tối. Trang rũ rượi ngồi giữa salon. Tôi bỗng hỏi:

-Sao không bật đèn lên?

Anh Lưu đứng dậy bật đèn và mời tôi ngồi.

Căn pḥng ngập tràn ánh sáng. Tôi đứng trước Trang một khoảng cách. Tôi có cảm giác một khoảng cách lạnh ngắt sau khi sân khấu buông màn v́ vở kịch không có "happy ending".

Khoảng cách lạnh ngắt đó đă cho tôi một cảm giác bất an và chờ đợi. Trang ngước nh́n tôi với hai mắt mở lớn, bất động và thoáng chút thất vọng.

Tôi nh́n quanh. Trên mặt bàn salon với "tít" lớn nền chữ đỏ đang nhảy múa trước mắt tôi " Vân Đ́nh Lưu xuất hiện trong kế hoạch 5 điễm đại phá Cộng Đồng VN tại Hải Ngoại của cộng sản Việt Nam “.

Trang chỉ tôi tờ báo, im lặng không nói năng ǵ. chỉ ngầm bảo tôi đọc bài báo đó đi. Tôi lắc đầu không đọc v́ tôi biết nội dung bài báo đó đă nói ǵ? Thầy tu th́ chúng vu oan, giá họa dính dáng đến nữ sắc. Đàn bà không quỵt nợ th́ đi lấy trai. C̣n đàn ông th́ tay sai của VC. Đă mấy thập niên qua luận điệu bôi nhọ và chụp mũ cs có lạ ǵ trong CĐVN tại hải ngoại.

 

  Tuy vậy, những gịng chữ vẫn lớn lên, nhảy múa trứơc mắt tôi và đang trở thành một lời nguyền, một điệp khúc ồn ào huyên náo trong đầu óc. Tôi bất b́nh muốn hét rất to, nhưng tiếng hét câm nín trong tôi đă không đủ khả năng thoát ra khỏi hai bờ môi mím chặt.

Tôi ngồi xuống, nh́n anh Lưu. B́nh tĩnh Tôi xin nhận tội của tôi, v́ tôi đă lôi kéo anh Lưu ra khỏi nơi "vắng vẽ" mà anh thường ngâm nga " Tôi buồn tôi t́m nơi vắng vẽ. Người vui th́ kiếm chốn lao xao" để hôm nay anh có cái hân hạnh tham gia vào "cộng đồng đội mũ"

Chuyện là sau khi anh Lưu ra khỏi tai nạn "mù mắt". Anh Lưu nghe lời tôi tham gia vào các công tác sinh hoạt xă hội mới thành h́nh. Anh Lưu được tín nhiệm bầu làm Hội Trưởng. Từ ngày anh Lưu làm hội trưởng cái tổ chức nọ th́ cả gia đ́nh cũng làm hội trưởng luôn. Trang lo việc đánh máy dán tem thư liên lạc trong tổ chức. Thằng Bi con trai lớn của Trang th́ lo set up layout tờ báo của hội. Cu Tư con trai thứ hai của Trang th́ lo chở Bố Mẹ đi họp cuối tuần v́ anh Lưu vừa mới mổ mắt nên mắt c̣n yếu. Trang ngoài việc dán tem thư c̣n phụ trách nấu ăn mỗi lần khi hội họp hành.  

 

Có lần Trang mệt, gọi tôi đến phụ nấu ăn. Tôi không màng phụ giúp với Trang. Trang giao cho tôi phụ trách món bún ḅ Huế. Hể cứ nghe nói giọng Huế th́ thế nào nấu món quốc hồn quốc túy Bún Ḅ Huế cũng hết xẩy.Nhưng có ai biết đâu cái thứ "Huế" của tôi đă di tản hai lần. Từ Bún Riêu ḅ vào Bún Ḅ Huế. Sau này ḅ vào làm dâu xứ "Ḿ Cao Lâu" th́ không biết có c̣n original nữa không ? Tuy vậy, tôi cũng muốn trổ tài cho hai tên "Pa Ke" này biết mặt anh hào. Tôi gọi anh Lưu và Trang là hai tên "Pa Ke" bởi Trang và anh Lưu là người Bắc chính thống chứ không "lai" như tôi. Nhưng hai người Bắc này không ăn rau muống hắng ngày mà là đệ tử của ông Thần Giá. Không có bửa ăn nào mà không có giá. Giá ăn sống với rau, giá xào, giá gỏi vân vân. Hơn nữa cái ǵ Trang nấu cũng bỏ nước dừa. Ấy thế mà Trang và Lưu lại bị "đong đưa" con người theo chữ "thâm" C̣n tôi th́ lại bị hàm oan cho cái định kiến hai miền "thâm và đểu".

Chúng tôi đang loay hoay trong bếp với món Cơm Hến, Chả gị, Bún Ḅ Huế th́ nghe ngoài pḥng khách có tiếng la lối um sùm. Tôi hoảng hốt định bước ra pḥng khách th́ Trang níu lại, lắc đầu bảo tôi đừng ra. Tôi hỏi: Tại sao?

Trang bảo:

-Từ cái buổi bồ bảo anh Lưu ra khỏi cái cảnh "giả đui" giả mù" để tham gia sinh hoạt vào các tổ chức th́ không có buổi họp nào lại không la lối như vậy .

Tôi hỏi Trang:

-Tại sao lại phải la lối?      

Trang đùa:

-Chắc phải tập la để pass thi lấy bằng lái xe?

-           

 

Tôi cười nhưng Trang lại tiếp:

-Chắc tại bất đồng ư kiến

Tôi hỏi tiếp:

-Họ căi đến bao giờ mới chấm dứt

Trang càng uể oải thêm:

-Không biết đến hồi nào, có khi đến hai, ba giờ sáng mà vẫn căi chỉ v́ một cái danh xưng mà không thể t́m được một sự đồng thuận chung.

Trang lại nói tiếp:

- Đôi lúc nấu ăn xong, bày biện cả lên bàn mà mấy ông vẫn căi. Căi quên ăn, quên ngủ. Thăng Bi, thằng Cu Tư đôi lúc nó rủa thầm bồ " Cũng tại v́ D́ Hoa mà bố mới làm mấy chuyện tào lao này" 

Bất đồng ư kiến là biểu tượng của tinh thần dân chủ nhưng nếu gặp phải các kiểu "dân chủ nửa mùa" th́ khổ lắm. Bởi chỉ thích nghe những cái ǵ thuận, c̣n như phải nghe những ǵ đi ngược lại ư ḿnh th́ tức tốc nhảy vào tư thế hoài nghi xong v́ muốn kéo chăn chính nghĩa đắp về ḿnh th́ liệng " mũ cối" lung tung. Tôi nghĩ đến anh Lưu với t́nh thế hiện tại. Lưu rất uyển chuyển trên mọi ư kiến dị biệt bởi Lưu luôn luôn là một đáp số cho những bài toán khó.

Trang quay qua tôi bảo :

- Thôi bồ với anh Lưu bỏ đi mấy cái chuyện " vác ngà voi" không mấy sáng sủa này. Sư phức tạp trong cộng đồng rất rối rắm vậy tại sao Bồ với anh Lưu lại thích làm mấy cái chuyện đội đá vá trời này. Không có chi ích lợi mà chỉ chuốt phiền năo thôi.

 Tôi không biết làm sao mà giăi thích cho Trang hiểu được về những bế tắc mà nguyên nhân chính chỉ là một chữ "ngă". Trong triết lư đạo Phật chữ "ngă" được hiểu là cái "tôi . Cái "tôi" được thể hiện với một thể tính trường tồn không bị ảnh hưởng bởi tụ tán, sinh tử. Triết lư đạo Phật không chấp nhận sự hiện diện của "ngă". Phật giáo đưa ra tư tưởng "vô ngă" v́ cho rằng tất cả sự vật, hiện tượng cũng như chính bản thân ta là không có thực

Trong triết học th́ cái "tôi" được hểu là cái tôi ư thức bao hàm trong đó những đặc tính để phân biệt "tôi" với những cá nhân khác . Trong phân tâm học, cái tôi "ego" là phần cốt lơi của tính cách liên quan tới thực tại và chịu ảnh hưởng của tác động xă hội.

Chính chữ "ngă" này là ngọn lửa khơi nguồn hắt bóng từ một trời sân hận mà vọng tâm luôn luôn ngóng đợi một ánh sáng long lanh từ trong tâm thức, để kiếm t́m một đáp số hầu đạt được sự thỏa măn trên cuộc hành tŕnh truy thể oan khiên.

Thấy tôi đứng ngẩn ngơ, Trang bảo tôi đừng có vớ vẫn, kệ họ. Tiếng căi ngoài pḥng khách mỗi lúc một lớn. Tôi rón rén nh́n vào khuôn mặt khắc khổ và ưu tư của người đang phát biểu ư kiến và tiếng lấn át của những ngừơi không đồng thuận. Nh́n thấy cảnh đó, bỗng nhiên tôi nghĩ về một bịnh dịch. Dịch nói. Bịnh dịch này rất phổ thông và lan đi rất nhanh, mà người điều trị phải là một người mang bịnh điếc th́ mới tránh khỏi cảnh tẩu hỏa nhập ma.

Đôi lúc trong những buổi họp. Chỉ có những người nói, nói măi về một luận điệu cũ rích. Người nghe, đáng ra phải ngồi nghe th́ vừa nghe, vừa nói. Ai cũng muốn nói mà chả ai muốn ngồi nghe. Những đạo đức giáo khoa thư được lập đi, lập lại, những cương lĩnh,những qui chế khuôn khổ đưa ra. Có khi nào người nói cũng cần phải nhận định rằng : Trong đám người nghe cũng cần phải có chính ḿnh

Những qui ước, những lư tưởng chỉ cần được nói ra mà không cần phải nghe ḿnh nói th́ đôi lúc, chính ḿnh đă mang cái mặt nạ lừa dối người chung quanh và chính ngay bản thân ḿnh.

Tôi trở về hiện tại. Trở về ngay trong nỗi muộn phiền đang xẩy ra trong gia đ́nh Lưu. Trang nh́n tôi, nh́n tờ báo cố ư bảo tôi đọc đi. Tôi nhỏ nhẹ bảo Trang:

- Cần ǵ phải đọc, tớ cũng đă hiểu rồi. Ở đây ngoài tṛ liệng "mũ cối VC" và tṛ nặc danh bôi nhọ th́ bọn VGCS không c̣n có một tṛ ǵ khác

Nói rồi tôi định lấy tờ báo bỏ vào sọt rác nhưng Lưu giơ tay giữ lại. Lưu ôn tồn bảo với tôi:

- Ḿnh cần phải đọc để xem trong đó ẩn chứa những ǵ, nguyên nhân nào đă làm họ phản ứng và quan trọng hơn là nếu ḿnh có ǵ thiều sót th́ bổ khuyết

Nghe anh Lưu nói th́ những con người tàm thường như Trang và tôi chắc chắn không thể nào hiểu được cái thuyết vô vi này. Nghĩ vậy, tôi hỏi Lưu:

- Thế th́ tại sao anh trầm ngâm vậy?

Lưu đáp:

-Ấy là tại tôi đang nghĩ đến một tṛ chơi nào hữu hiệu và mới mẽ hơn tṛ liệng mũ cối này không? Chị thấy, tṛ chơi này đă xài hơn mấy thập niên qua ấy thế mà thị hiếu quần chúng vẫn chưa thấy ngán. Cứ mỗi lần có một nhân vật mới đội "mũ cối" là y như một thiên t́nh sử mới ra ḷ.  

 

Thật ra, những cái mũ cối đó chỉ có ảnh hưởng đến những cá nhân mưu cầu danh lợi cho riêng ḿnh hay cho đảng phái của ḿnh trên phúc lợi chung của tập thể. C̣n những người hoạt động cộng đồng v́ lợi ích chung  quên cá thể để phục vụ tập thể th́ những cái mũ cối kia đâu có ảnh hưởng ǵ.

Nghe Lưu nói, thật t́nh tôi không hiểu Lưu như tôi đă nghĩ. Tôi tưởng Lưu cô độc mềm yếu như một ốc đảo cô đơn sợ hăi tất cả thuyền bè ngoài biển khơi ghé bến.

Nhưng Lưu hoàn toàn trái ngược trên sự suy nghĩ của tôi . Tôi xót xa liên tưởng đến một thiên đường huyền diệu. Ở đó là những thiện chí mê say, những mơ ước rộn ràng làm huyên náo ḷng người trong thế trận lưu vong khi được nh́n thấy những cánh hải âu xa bay về cùng một bến cũ.  

 

Lưu đứng đó, mơ hồ nhưng hào khí vẫn sáng ngời của một quân nhân đă trở về sau mùa tan chinh chiến . Chiến tranh h́nh như đă tàn phai trong ḷng những người chiến binh cũ nhưng niềm tin sắt đá giăi phóng đất nước VN ra khỏi ách độc tài của cộng sản chắc chắn không bao giờ tàn phai trong ḷng họ.

Tôi bâng khuâng tự hỏi c̣n có bao nhiêu người trong chúng ta c̣n giữ lại được niềm tin ấy. Hay họ đă đánh mất trên dọc đường phiêu lưu vượt thoát ? Hay họ đă không c̣n khi quả thật con đường đấu tranh đang chuyển qua thời gian khác trên những định luật, vật thể, nguyên tắc căn bản không c̣n cường độ của ngày hôm qua ? hay có phải trong cảm nghiệm, qua cảm quan hay trong ư thức hay ngay cả trong một bầu không khí đang chung thở, thật sự đă có những ǵ đổi thay??

Cu Tư đứng dậy thở dài, bước ra khỏi pḥng khách âm thầm đi thẳng lên lầu. Tôi nh́n theo bóng dáng của Cu Tư đang lớn lên trên quê hương vay mượn, hoài nghi thân phận của ḿnh trên niềm đau chủng tộc. Bỗng nhiên, tôi như tiếc nuối một cái ǵ. Một sự giao thoa tư tưởng, một chuyển tiếp giữa người già và người trẻ . Thế hệ này rồi qua đi thế hệ trẻ  tiếp nối không lẽ chỉ một hành lư cưu mang trên con đường xa xôi là sự buồn phiền và thất vọng?

Bỗng một hồi chuông từ một nhà thờ cạnh nhà Trang đ́u hiu vọng lại. Một tiếng thở dài lặng lẽ. Không hiểu v́ sao tôi bỗng phá lên cười. Trang nh́n tôi tưởng tôi khùng. Anh Lưu cũng cười theo rồi đứng dậy bảo đi pha cho d́ Hoa một ly cà phê. Anh Lưu đọc ngay cả ư nghĩ của tôi. Không hiểu v́ sao trong giờ phút này tôi lại cần chất nicotine. Tôi cứ loay quay măi  trong tôi không biết làm ǵ để phá tan những phiền muộn đang vây hăm gia đ́nh này. Từ hai đứa con đến người vợ hiền lành chỉ biết làm vợ, làm mẹ theo quan niệm của chồng. Lỗi tại tôi ? Lỗi tại tôi mọi đàng

Anh Lưu bước ra, hai tay mang hai ly cà phê cho Trang và cho tôi. Lưu nh́n hai đứa tôi, bỗng phá lên cười:

- Làm ǵ mà các bà như đi đưa đám vậy

Tôi cười:

-Th́ đưa đám chứ c̣n ǵ nữa.

Lưu hỏi:

- Ai chết mà đưa đám

Tôi đáp:

-Th́ đưa thiện chí ra mồ chon.

Lưu cười ha hả:

-Nói hay quá ! Th́ ra ở đây cũng có nghĩa địa để chứa đựng những mồ chôn thiện chí

Trang nh́n tôi. Hai đứa nh́n nhau như thông cảm một nỗi muộn phiền

Tôi dè dặt nói với Lưu:

- Anh Lưu này, chẳng lẽ chúng chụp cho anh một cái mũ là anh ngủ luôn sao ? Như vậy là anh làm đúng ư của chúng rồi.

Trang xen vào:

- Thôi thôi bồ đừng sử dại đấy nhé !

Anh Lưu gắt nhẹ Trang:

-Th́ em để d́ Hoa nói hết đă nào ?

Trang vẫn bướng bỉnh không cho tôi nói. Đây là lần đầu tôi thấy Trang căi lại anh Lưu.

Trang lẫm bẫm:

-Em đă biết hắn muốn nói ǵ rồi.

Tôi cười bảo Trang:

- Thế th́ tại sao Trang không nói quách ra đi xem thử có đúng không ?

Lưu ngớ ngẫn không biết hai đứa tôi đang nói cái ǵ.

Trang nói:

-Th́ nó muốn xúi anh thành lập một "cộng đồng đội mũ" chứ ǵ.

Lưu cười khanh khách:

-Không ngờ cô vợ của tôi hôm nay làm thày bói đọc tư tưởng của người khác. Thật đáo để nhỉ!

Trang căi chính:

-Em không đáo để đâu. Anh nh́n hắn đi th́ thấy trên mặt hắn đă vẽ rơ ràng những ǵ hắn đang nói .

Lưu nh́n tôi, tôi không giăi thích mà chỉ nói cho anh Lưu và Trang nghe về một sự việc: Như khi một vị đại sư nào muốn vào đời để hoằng dương đạo pháp, muốn hướng dẫn chúng sanh tu tập đâu phải là một chuyện dễ. Không dễ là bởi đại sư đó phải biết chiến đấu với tập quán của chúng sanh. Phải biết dung hoà về các quan niệm đầy chấp nhất của chúng sanh. Không phải bất cứ một đại sư nào nhập thế thuyết giảng là chúng sanh theo hết. Cho dù có người nghe đi nữa th́ nghe rồi đâu có chịu tin. Về nhà lại đả phá này nọ và chỉ muốn tin vào cái quan niệm chấp nhứt của ḿnh. Đại sư không chỉ chiến đấu với các thứ tập quán bất đồng của chúng sanh mà c̣n phải chiến đấu với ư thích của chúng sanh nữa. V́ thế, không phải chúng sanh khó độ mà tại bởi phiền năo khó độ thôi.

Trang không hiểu tôi nói ǵ. C̣n Lưu th́ nói tiếp:

-Cho nên chúng ta phải thành lập "cộng đồng đội mũ". Đội mũ rồi th́ không c̣n lo ǵ về những quan niệm cố chấp cũng không cần phải chiến đấu với bất cứ cái "tôi" nào. Cứ để chúng cho đội mũ mà vẫn tiếp tục công cuộc đấu tranh chống cộng sản, vẫn tiếp tục phản đối sự hiện diện của quan chức VC đến Hoa Kỳ. Như vậy cho dù có đội mấy cái mũ chua ngoa cũng không ảnh hưởng ǵ?

Trang thắc mắc:

- Vậy những người gia nhập cộng đồng đội mũ có phải đội mũ không? Nếu phải đội mũ th́ order mũ ở đâu?

Tôi cười bảo Trang:

-Sao Trang không gọi về VN hỏi xem thử sẽ order được bao nhiêu cái mũ cối.

Trang gọi về VN. Người bà con cho biết bọn cán ngố VC bây giờ không c̣n đội mũ cối nữa. Mũ cối đă được xuất cảng ra hải ngoại i. Một số c̣n lại th́ ở nam Cali mua hết rồi trong dịp bầu cử vưa qua.

Trang hỏi tôi:

-Ở Nam Cali mua mũ trong dịp bầu cử cộng đồng vừa qua để làm ǵ vậy hả bồ?

Tôi cười:

- Th́ cả ba ông thụ uỷ liên danh 1, 2 và 3 ra tranh cử chức chủ tịch đều bị đội mũ cả, chẳng lẽ cử tri đi bầu mà không đội mũ th́ coi sao đặng..

Tôn Nữ Hoàng Hoa

 

Tháng 3/ 1993

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám