Đại loạn tại Trường Yên

 

 

Thursday, March 05, 2009 

 

 

 

 

Hai phụ nữ ngất xỉu v́ đạn hơi cay. (H́nh: DLT)

 

 

 

Dân chúng vây xe cảnh sát. (H́nh: DLT)

 

 

Trần Khải Thanh Thủy (lược thuật)

 

 

 

 

Ba giờ chiều ngày 4 tháng 3, đường số 6, chạy ngang thôn Phù Yên, xă Trường Yên, huyện Chương Mỹ, Hà Nội, dài khoảng 4 km đă bị tắc nghẽn gần một tiếng. Nguyên nhân do lănh đạo huyện Chương Mỹ kư lệnh cưỡng chế 5 gia đ́nh thôn Phù Yên và 29 gia đ́nh thôn Nhật Tiến, v́ những gia đ́nh này cương quyết không nhận tiền đền bù với giá rẻ mạt.

Dù trời mưa lâm râm, chiều ngày 3, lực lượng cưỡng chế đă được điều động đến căng lều để sáng ngày mùng 4 “ra quân”, “không cho chúng nó thoát, công an đă vào đây là dân hết đường lui”.

Đúng 8 giờ sáng, 150 cán bộ công an xă Thủy Xuân Tiên, xă Trường Yên, và thị xă Xuân Mai cùng dân quân tự vệ, trang bị dùi cui, lựu đạn cay tràn vào đồng, nơi 5 gia đ́nh cương quyết không chịu bán đất cho doanh nghiệp với giá rẻ như cho không, dưới sự thông đồng của chính quyền xă và sự tiếp tay của chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Trần Vũ Lâm.

Năm gia đ́nh đó là Nguyễn Văn Vinh, Nguyễn Văn Mạnh, Nguyễn Chí Cường và Nguyễn Thị Trường, nhà vài trăm mét, nhà nửa sào, không phải “bờ xôi, ruộng mật” mà là đất ven đường, với giá “ưu tiên” 80 triệu/sào 360 mét vuông (trước đó, 45 gia đ́nh khác bị cưỡng ép, mua chuộc, nhẹ dạ, non gan, không dám trái lệnh chỉ nhận được 60 triệu/sào).

Trên thực tế, đất ở đây có giá 5 triệu/m2. Chính quyền xă đồng ư trả lại cho các gia đ́nh bị thu hồi đất mỗi nhà 10% đất dịch vụ, với giá 2 triệu/m2. Nghĩa là bị cưỡng ép bán ruộng với giá rẻ , vỏn vẹn 220,000 đồng/mét, song được xă “ưu tiên” nhượng lại với giá gấp 9-10 lần, với lư do nhà chật, đông anh em trai, thiếu đất ở và đất sản xuất.

Bán cả sào đất, được 80 triệu th́ mua lại đất xă bán, trên cơ sở tiền san lấp mặt bằng, tiền thuê người cưỡng chế, tiền dịch vụ nọ, kia... người nông dân chỉ c̣n vẻn vẹn 8 triệu bạc, c̣n mất đi 9/10 số đất đă có. Quả là một dạng ăn cướp tinh vi, cướp dựa trên cơ sở luật pháp của nhà nước xă hội chủ nghĩa Việt Nam. Chuyện lạ có thật này chắc chỉ có ở Việt Nam.

Ban đầu, lực lượng cưỡng chế cậy lệnh, cậy đông, cậy phép nước, khinh nhờn quyền dân nên hung hăng như giữa chốn không người. Trong lúc chủ tịch xă cầm loa oang oang kích động, ra sức tuyên truyền đường lối và chủ trương “đúng đắn” của đảng và nhà nước: “Đất đai là sở hữu của nhà nước, khi cần, nhà nước ra lệnh trưng thu, đề nghị bà con thôn ta tự nguyện chấp hành” th́ lực lượng dân quân tự vệ, thanh niên t́nh nguyện, công an lăm lăm dùi cui, lựu đạn cay sẵn sàng nhảy vào ăn tươi nuốt sống, luộc nhừ những phần tử nổi loạn, quá khích.

Đáp lại, người dân chỉ biết đứng nh́n. Cả trăm mét đất của gia đ́nh đầu tiên bị cưỡng chiếm gọn ghẽ, quanh khu vực cưỡng chế chỉ là những cặp mắt nháo nhác, những tiếng thở dài, tiếng than khóc của gia đ́nh người bị mất đất: “Giời ạ, cứ thế này th́ để nó khiêng cả làng à?” Nhưng biết làm thế nào được, quyền sinh, quyền sát trong tay chúng nó, có khác ǵ thời cải cách đâu, nó cho sống được sống, bắt chết phải chết. Chống lại, nó bắt rồi tra tấn đến chết trong tù, có phải thiệt người, thiệt của không?

“Bác ơi, đảng ơi, trời ơi, bác có nh́n thấy cảnh con cháu bác đang hại dân lành vô tội không, bác ơi?”... “Hu hu! Ối trời ơi là trời ơi, đảng ác thế này mà trời ở đâu?”,... Bên cạnh những người đàn ông căng thẳng, nhịn nhục, những người đàn bà rúm lại với nhau v́ sợ, v́ đau, là những tiếng đe nẹt, hù dọa của lực lượng cưỡng chế: “Không cho phép bất cứ kẻ nào được cản trở người thi hành công vụ, kẻ nào cố t́nh cưỡng lại mệnh lệnh của nhà nước sẽ lập tức bị bắt và chịu sự trừng phạt của pháp luật”.

11 giờ, tất cả, từ cán bộ viện kiểm sát, công an, dân quân kéo nhau đi ăn trưa, người vào hàng quán, kẻ gọi thịt chó, coi như nhiệm vụ cướp bóc đă hoàn thành một phần, vạn sự khởi đầu nan, đầu xuôi, th́ đuôi sẽ lọt.

Hai giờ chiều, cuộc cưỡng chế tiếp tục, vẫn là những bộ mặt hằm hè, trâng tráo, dữ tợn, bất chấp lẽ phải, t́nh người, đạo lư, bất chấp lương tâm, nhân phẩm danh dự, những kẻ mờ mắt v́ đồng tiền tội lỗi được thuê với giá bèo bọt, rẻ mạt (100,000 VND) quên cả t́nh làng, nghĩa xóm, quên nước mắt người dân, quên cả cội nguồn giống ṇi đă sản sinh ra chúng, chỉ đơn thuần là công cụ kiếm tiền, kẻ thừa hành và tay sai trung thành của đảng ác quái yêu ma, từ bao giờ đă phản lại ḷng dân, đi ngược lại lợi ích của dân...

Khắp đồng vẫn là những bộ mặt đỏ sậm màu men bia, men rượu, những tiếng nói đe nẹt bao trùm, lực lượng công an được điều động tăng cường thêm 50 tên cùng vũ khí, trang bị tận răng.

Chuyển sang cưỡng chế gia đ́nh thứ hai, tên công an hùng hổ giơ súng bắn hơi cay xông vào lều khi bà Nguyễn Thị Bé (68 tuổi) cùng hai bà bạn nằm dài trong lều, cương quyết không rời... Làn khói cay vừa tỏa ra, bà Bé bị sặc hơi cay, ngă quay lơ, hai bà khác ôm ngực ho sặc sụa.

Quá phẫn nộ trước cảnh mẹ ḿnh bị ngất, c̣n bà con xung quanh nhớn nhác, người khóc, người la, người dỗ, người mắng... quên nỗi sợ hăi bủa vây, con trai bà Bé lăn xả vào tên công an đốn mạt, trợn trừng mắt, thét lên:

- Mẹ mày, dám khủng bố mẹ tao hả? Đồ súc sinh, quân giết người...

Bà Nguyễn Thị Bé bị ngất do công an dùng hơi cay. Lập tức, cả rừng người như đám lá khô đă cạn kiệt niềm tin với đảng, với chính quyền, với công an, chỉ cần một que diêm là bùng cháy... Chiêng trống báo động nổi lên, tất cả thanh niên, trai tráng trong thôn Phù Yên, không kể có ruộng hay không, cùng nhảy vào vật lộn với lũ cướp, gây ra một sự hỗn loạn chưa từng thấy.

Trong khi bọn đầu sỏ quen thói áp đảo, định nhảy vào đánh đập bà con, giải thoát cho đồng bọn th́ phía ngoài, cánh chị em lập tức sử dụng “vũ khí truyền thống”, tụt quần xông thẳng vào phía công an ôm chân, khiến chúng bỏ hết cả dùi cui, lựu đạn nhảy dựng lên như đỉa phải vôi.

Lợi dụng cơ hội có một không hai, cánh trai làng dùng đất đá ào ào ném theo. Bị bao vây tứ bề, tối tăm mặt mũi, không những không làm ǵ được, c̣n có cơ bị đánh cho dập mặt, tên công an khốn nạn đành phải t́m cách chạy thẳng ra khỏi lều, trong tiếng chiêng, trống, reo ḥ vang động của bà con.

Quá cay cú trước sức áp đảo của bà con, đang từ sợ hăi thành phẫn nộ, khiến thế trận đảo ngược, chúng t́m ra thủ phạm là những người đánh trống, khua chiêng, bèn xông vào bắt anh Nguyễn Hữu Quư, c̣ng tay lôi đi.

Lập tức bà con hét lên: “Không được bắt thằng bé. Nó không có tội! Công an bắt người vô cớ, bớ bà con. Thả ra, thả người ra ngay”

Mặc! Giữa biển người kéo tới mỗi lúc một đông, Quư vẫn bị lôi đi xềnh xệch trong tiếng thét gào đau đớn , xót xa, bức xúc, phẫn nộ của bà con: “Bớ bà con, phải giải thoát thằng bé, không được để cho chúng bắt, nó sẽ đánh chết...”.

H́nh ảnh anh thanh niên trong làng bị bắt vào trại giam trong lần đụng độ trước, bị chết âm thầm tức tưởi sau vài tháng tạm giam, hiện h́nh rơ nét trong trí óc mọi người... Như có thêm sức mạnh, sau tiếng hô của vài người: “Xuống bê xe lên bà con ơi”...

Tất cả cùng tràn xuống băi để xe, nơi Quư đă bị đưa lên thùng xe, hai tay bị bẻ quặt ra phía sau xích vào thành xe.

Bỏ qua nguy hiểm đang ŕnh rập, nơi súng bắn hơi cay có thể bắn bất cứ lúc nào, cả cơn mưa dùi cui quật xuống đầu, xuống cổ, cả trăm, cả ngh́n con người như như một đám lửa khổng lồ, bất tận, cùng chặn ngang mũi xe của công an đang nổ máy lao đi. Họ ra lệnh: ”Dừng xe, thả thằng bé xuống, nó không có tội!”.

Không lường tới t́nh huống này, tên lái xe ngồi chết lặng trong cabin, mặt cắt không c̣n hột máu. Tất cả bà con, trong cơn cuồng nộ, phấn kích, người tháo van xe cho lốp xe x́ hơi bẹp dí, người nhảy ra đường chặn các xe đang lưu thông trên đường... Trong khi lái xe c̣n ngơ ngác không hiểu chuyện ǵ xảy ra, cả chục người đă nhảy lên ca bin, vỗ nhẹ vai tài xế, nửa khẩn khoản, nửa ra lệnh: “Đề nghị bác dừng xe, xuống giúp bà con dân làng”.

Cẩn thận hơn, họ c̣n nhă nhặn đề nghị lái xe cho mượn ch́a khóa xe và đứng ngay bên cạnh đầu xe để người lái yên tâm.

Ngay lập tức đoạn đường rộng thênh thang tám thước, bị tắc nghẽn, hàng chục xe tải đang lưu thông trên đường số 6 phải dừng lại, giao ch́a khóa cho các bác các anh trong làng, tạo thành một ḍng sông người, bến xe dồn ứ, tắc nghẽn, kéo dài cả 4 ,5 km.

Bên trong, ngay ŕa đường, cả trăm người cùng xúm vào nâng chiếc xe ô tô chở “tội phạm nguy hiểm” ra lệnh: “Thả người ngay lập tức, thả ra, nếu không thả, bà con có quyền lật đổ xe”.

Không c̣n cách nào khác, trong khi ḷng người phẫn nộ, nâng cao xe lên khỏi mặt đường, người đi đường biết rơ lư do cũng châu vào phản đối: “Chính quyền sai rồi, đất người ta có sổ đỏ đàng hoàng, người ta không đồng ư nhượng lại cho doanh nghiệp với giá rẻ mạt, sao lại cậy thần, cậy thế, cậy dùi cui, lựu đạn, c̣ng, xích, cưỡng chế đất của họ?”... “Thả người đi, tắc đường cả tiếng đồng hồ rồi, các anh muốn bạo loạn hay sao?”...

Sợ ḷng dân đă chuyển, chiếc xe có thể bị lật nhào ra giữa đường bất cứ lúc nào, cái sảy nảy thành cái ung xấu hơn, lũ cướp hậm hực tḥ tay vào túi, lấy ch́a khóa mở c̣ng số 8 thả người.

Khi đó, chiếc xe đă xẹp cả 4 bánh mới được đặt xuống.

Hầm hè, gục gặc giữ miếng... hơn một tiếng rưỡi, không làm ǵ được trong khi thời gian dành cho việc cưỡng chế đă hết, lũ cướp đành cúi đầu bỏ đi, trong tiếng reo ḥ chiêng trống, tiếng “ê” ran ran của cả làng, từ đứa bé vừa tập nói, đến các cụ già gần đất xa trời sống qua ba chế độ, nhưng chưa hề thấy chế độ nào lại “cho dân và v́ dân” đến cạn kiệt cả sinh lực, nguồn sống, tương lai con cháu như thế...

Khi chính quyền “cướp sạch”, rút sạch khỏi đồng làng, người dân nô nức ra về. Đó là bài học cho kẻ tham tàn bạo ngược. Cậy có tiền, dựa vào chính quyền xă, huyện để đè dân, cướp không của dân mảnh đất đă sinh lợi bao năm, không ngờ chính quyền quá mục ruỗng thối nát, không thể tiếp tục hành xử, xấu, ác được măi... đành trơ mắt ếch, ngẫm lời dạy của ông cha: “Tham th́ thâm, đa dâm th́ chết.”

Tất nhiên đây mới chỉ là bước chuyển đầu tiên từ Trường Yên sang Trường ... loạn. Đảng cộng sản Việt Nam vốn lắm mưu nhiều kế, c̣n chưa dồn dân đến bước đường cùng, trong cảnh vô sản, bần cùng, đảng c̣n tiếp tục giương cao ngọn cờ đấu tranh giai cấp, đấu tranh giữa bè lũ cai trị và tầng lớp bị trị, cho nên đoạn tiếp theo của người dân xă Trường Yên sẽ là... đấu tranh... đánh trâu (đánh tan lũ đầu trâu mặt ngựa ra khỏi làng xă quê hương).

Trường... loạn, 4/3/2009

  Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Mục Lục . Quảng Cáo . Photo . Photo 1. Tinh Hoa .

Một Trang Lịch Sử (tài liệu US Senate)

 

 

 

 

MINH THỊ

 

Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời.

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám