US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Mục Lục . Quảng Cáo . Photo . Photo 1. Tinh Hoa . ***
|
MINH THỊ
Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời.
|
||||
lá tâm thư của anh "hề" Lư Tống
From: Boi But <boi_but@yahoo. com> Buc Tam Thu cua Ly Tong Date: Thursday, May 29, 2008, 10:07 AM
Bố khỉ cái anh nào "chơi ác" chuyển lá tâm thư của anh "hề" Lư Tống vào các diễn đàn khiến cho tôi cười văi cả rắm và sặc cả cơm. Bà vợ tôi cứ đi theo hỏi "anh đọc ǵ mà cười lắm thế?", tôi vừa lau nước mắt vừa trả lời "hề mà em, không cười sao được, âu cũng chỉ v́ cái bệnh ngôi sao mà ra cả". Thật sự, bi hài kịch này không diễn ra nếu như một "thân hữu" nào đó của Lư Tống đă không "chơi khăm" bằng cách gọi xe cứu thương ngay cái ngày đớp phở định mệnh ấy. Đă bảo đừng gọi xe cứu thương mà cứ gọi!!! Tuyệt thực giả th́ có ǵ phải làm lớn chuyện đến thế cơ chứ! Cùng lắm là đớp bát phở ḅ, tối về húp thêm tí cháo gà là khỏe ngay thôi mà. Chẳng phải danh hề cũng đă khôn khéo từ chối cái "offer" khám (nghiệm) của BS Ngăi mà chỉ để cho hai BS (đấm bóp) phe ta chăm sóc mà thôi hay sao? Vị "thân hữu" này chính là kẻ đáng trách, người đă gây thêm bi kịch cho một con người đầy kịch tính như danh hề Lư Tống của chúng ta. Đây chính là một bài học nhớ đời cho anh "hề" Lư Tống, một người đang mang trong người căn bệnh trầm kha không thuốc nào chữa khỏi (chả phải trĩ cũng chả phải viêm xoang măn tính) đó là bệnh "ngôi sao" hay nói theo kiểu b́nh dân học vụ của danh hề là "cục kít mà tưởng củ khoai". Cũng v́ căn bệnh trầm kha này mà danh hề nhà ta cứ đinh ninh rằng tiền viện phí của ḿnh phải được ai đó thanh toán, cho dù người đó là QG hay CS. Bởi v́ th́ là họ phải có trách nhiệm với một "tài nguyên" của đất nước ..... và rằng th́ là họ phải "đoái công chuộc tội" với tổ quốc ... v.v.. và ..v.v. Rơ khổ!!! Danh hề ơi là danh hề, ngoài căn bệnh "ngôi sao" vô phương cứu chữa kia, ông c̣n mang căn bệnh khá phổ biến mà chính bỉnh bút đập lột tiến sĩ (hàm) Phạm Lễ cũng mắc phải đó là bệnh "câm điếc.......tiếng Anh". Bằng chứng "hùng hồn" nhất là cái ngày danh hề cùng đám phường chèo bảo vệ tên Little Saigon kư tên vào cái "memo" của Hội Đồng Thành Phố để chấm dứt cuộc tuyệt thực (giả) 28 ngày kia, danh hề ngồi đọc ngấu nghiến như thể rành tiếng Anh tiếng U lắm. Mấy phút sau đó, khi danh hề ngồi đớp phở, ông Pete McHugh đă ngồi cạnh nhắc nhở rằng đây chưa phải là thành công cho tới khi nào có giấy tờ hẳn ḥi th́ danh hề huơ tay múa chân gạt phắc đi và miệng tía lia "I sign.... I sign". Nếu đó không phải là một bằng chứng "hùng hồn" cho thấy căn bệnh "câm điếc... tiếng Anh" của danh hề (kư vào memo cho cái cổng mà cứ ngỡ rằng ḿnh đă thắng được cái tên LS) th́ có lẽ đó là do "cái đói nó trói cái khôn". Dù tuyệt thực giả nhưng 28 ngày kia cũng đâu được thoải mái x́ xà x́ xụp tô phở nên đâm ra thèm và đói. Cũng v́ "câm điếc tiếng Anh" nên danh hề đă DIỄN DỊCH ngay hai chữ "take care" thành nguyên một t́nh huống vô cùng ghê gớm đó là "bác sĩ Ngăi sẽ bỏ tiền túi ra trả viện phí cho một "tài nguyên" của tổ quốc, anh hùng Lư Tống. Thiệt là buồn cười! Bản thân tôi với dày dặn kinh nghiệm nằm bệnh viện ở Mỹ và với cái "common sense" của một người b́nh thường, tôi cũng hiểu ngay rằng việc các bác sĩ trấn an bệnh nhân rằng hăy yên tâm dưỡng bệnh, viện phí chúng tôi sẽ "take care" là chuyện thường ngày ở huyện. Không như cái xứ CS mọi rợ VN là có tiền mới chữa, đă vào nhà thương của Mỹ th́ cấp cứu đi trước, tiền bạc ... tính sau. Việc BS Ngăi nói với danh hề hai lần: "Anh đừng lo. Chuyện đó tôi sẽ take care cho anh!" và "Nếu thấy bill bệnh viện gởi đến nhà, anh đừng để ư. Tôi đă take care mọi viện phí ." là một nghĩa cử tốt của một người đối với một người. "Take care" ở đây đâu có đồng nghĩa với việc bỏ tiền túi ra thanh toán viện phí mà chính là việc BS Ngăi đă dùng uy tín của ḿnh để nói chuyện với bệnh viện, yêu cầu họ xóa nợ cho LT mà thôi. Và BS Ngăi đă làm tất cả những ǵ ông có thể làm được, vấn đề chỉ c̣n xoay quanh việc danh hề có chịu "hợp tác" với bệnh viện để làm những thủ tục giấy tờ cần thiết hay không mà thôi. Theo như lá thư của ông Gilbert th́ danh hề nhà ta đă "unfortunately refused to cooperatere with our admitting personel and would not complete the paperwork necessary to qualify him for MediCal. (Tạm dịch: rất tiếc là đă không hợp tác với nhân viên làm thủ tục nhập viện và đă không hoàn tất giấy tờ cần thiết để hội đủ tiêu chuẩn cho MediCal.) Điều này có nghĩa là danh hề nhà ta đă quá chủ quan khi nghe hai chữ "take care" từ BS Ngăi. Một người dám tự xưng là "tài nguyên" của đất nước th́ tại sao lại có thể "bé cái nhầm" một cách ngây thơ vô (số) tội như thế chứ nhỉ? "Common sense" của ông đâu hở ông danh hề Lư Tống? Bộ ông không biết hỏi lại "take care nghĩa là ǵ, và tôi cần phải làm ǵ, điền giấy tờ ǵ không?" để tự bảo vệ bản thân ông hay sao? Ông bao nhiêu tuổi đời mà c̣n tin răng có ai đó phải có "trách nhiệm" với một người hoàn toàn khỏe mạnh và đầy đủ sức lao động như ông? Hay đây chính là do căn bệnh "ngôi sao" mà ông lơ lửng trên mây tưởng rằng ông là số một, ông phải được đối xử khác người và ông cóc cần phải làm ǵ cũng có đứa nai lưng ra thanh toán tiền bạc cho ông. Lầm to rồi danh hề Lư Tống ạ! Nói tóm lại, trong nguyên lá tâm thư của ông, tôi chỉ tâm đắc có một câu và tôi khuyên ông nên in lớn câu này ra treo ở đầu giường: "THIS PATIENT WHO IS CURRENTLY UNEMPLOYED AND HOMELESS. HE TOLD ME TO BEG FOR YOUR GENEROSITY.. ." (Tạm dịch: "bệnh nhận này đang thất nghiệp và vô gia cư. Ông ta bảo tôi khẩn cầu sự rộng lượng của ông...") Câu này cho chúng ta thấy BS Ngăi nh́n danh hề Lư Tống bằng một ánh mắt khinh bỉ cũng như bao nhiêu người khác đang cười cợt và khinh bỉ danh hề Lư Tống vậy. Danh hề nên lấy câu này làm mục tiêu cho cuộc sống của ḿnh vào những ngày sắp tới mà dẹp ba cái tṛ hề bù lu bù loa kia đi. Đă bị nhầm to c̣n đi khóc than lăn lộn ra đó như cái màn tuyệt thực (giả) kia th́ ai mà thương xót? Nếu danh hề biết trời cao đất rộng, biết giữ mồm giữ miệng th́ ngày hôm nay đă không phải quê .... một cục như thế kia. Ông không biết ngượng c̣n mang ra chốn công cộng để làm ǵ? Phải chăng ông đang "ngầm" xin xỏ bà con cô bác phải quyên góp giúp ông trả viện phí? Phải chăng ông đang muốn "vạch mặt" và "hạ bệ" BS Ngăi, người mà trước đây không bao lâu ông đă một mực "nâng bi" (không nâng th́ sao phải nói là 58K trong khi sự thật chỉ mười mấy K?). Ông đă đi từ "hề" thành "hèn" rồi đấy. Rơ khổ!!! Chán ghê! Cứ nhắc tới danh hề Lư Tống là tôi lại h́nh dung ra h́nh ảnh một con vượn già đang đứng huơ tay múa chân, miệng gào thét: "Tớ là "tài nguyên" của tổ quốc mà lị, ai ai cũng phải có "trách nhiệm" với tớ...từ trẻ tới già, từ CS tới QG. Đấy đấy!!! bằng chứng là tới cái ông BS Ngăi QG hay CS chưa xác định kia mà c̣n phải trả tiền viện phí (58 ngàn cơ đấy) cho tớ ḱa. Oai không??? Ai dám bảo tớ không oai, ai dám chống lại tớ th́ thằng đó chính là VC đấy... Thế nhá!!!" Sẵn đây tôi cũng xin cảnh giác quư đồng hương, đừng nên mủi ḷng thương hại một anh (k)hùng mà quyên tiền thanh toán viện phí cho Lư Tống. Ở Mỹ này nằm nhà thương xong không có tiền trả là chuyện b́nh thường, chỉ cần điều đ́nh với nhà thương, họ sẽ cho ḿnh trả góp vài chục bạc một tháng, xem ra c̣n rẻ hơn tiền bill điện thoại cầm tay của danh hề kia mà. Trường hợp tệ lắm là chỉ bị đưa ra collection nếu như không chịu trả. Với một người "vô gia cư, vô nghề nghiệp" như danh hề, chuyên sống bằng tiền bá tánh th́ việc bị đưa ra collection và bị bad credit là chuyện lại càng b́nh thường hơn nữa. Không việc ǵ bà con phải bận tâm cho mệt! Con nít ṿi quà, khóc riết rồi cũng phải nín!
5/29/08, Nguoi Trung Thuc <nguoi.trungthuc@yahoo.com> wrote:
From: Nguoi Trung Thuc <nguoi.trungthuc@yahoo.com> Buc Tam Thu cua Ly Tong
Ông Bồi Bút ơi, Người ta ấm ức th́ phải cho người ta nói với chứ. Tưởng là thừa cơ hội có bác sĩ Ngăi đứng ra bảo kê, ḿnh được nằm phè trong nhà thương vài ngày, được chữa những bệnh vặt vănh khác, tiện thể được các bà các cô vào thăm, được báo đài lũ lượt kéo tới phỏng vấn như một ông hoàng..... Ai dè bệnh th́ không được chữa lại c̣n phải bị ôm một món nợ mười mấy ngàn nên người ta ức là phải rồi. Cái đám báo đài trước đây chuyên đi tô bóng Lư Tống đâu, sao bây giờ lặn kỹ vậy? C̣n không mau đi quyên góp hoặc năn nỉ những tay tài phiệt khác bỏ tiền vào lo cho Lư Tống? Nghe nói Sơn Nguyễn là người xúi Lư Tống tuyệt thực, sao trong vụ này không bỏ tiền lo viện phí cho phải đạo? Đă bỏ được tiền ra để recall Madison, sao không bao thầu luôn vụ này để San Jose được yên cái lỗ tai, không phải nghe người hùng Lư Tống kêu gào thảm thiết như vậy nữa.????
On Fri, 5/30/08, Uy Ban Ma
<uybanma@yahoo. Lâu nay không thấy email của anh Người Trung Thực, tôi cứ ngỡ anh đă bị FBI "tóm cổ" rồi. Như vậy nghĩa là chuyện FBI cũng chỉ là một tṛ hề (hay hù) trong muôn ngàn tṛ hề khác của mấy ủy ban ma kia thôi hả. Thưa anh Người Trung Thực, Trở lại chuyện FBI, nếu anh có gặp được FBI, anh hỏi dùm tôi trường hợp của LT luôn. Nghe đâu LT có rất nhiều tiền trong ngân hàng nên không dám xin Medical và có xin ắt cũng không hội đủ điều kiện. Điều tôi thắc mắc ở đây là một người vô gia cư, vô nghề nghiệp th́ tiền đâu ra mà nhiều thế??? Tôi cảm thấy rất "dị ứng" với những người có đủ khả năng lao động mà không làm ǵ cả, tối ngày cứ lang thang lê la hết chỗ này đến chỗ khác để lường gạt tiền đồng bào. Trong khi đó có biết bao nhiêu người ngoài kia vẫn phải làm lụng cực khổ để kiếm từng đồng nuôi chính bản thân họ và thân nhân ở VN (nếu có). Tôi thắc mắc trong vụ này mấy ủy ban ma kia đă "chia" cho LT được bao nhiêu? Ca sĩ hát cho ngày "ăn mừng chiến thắng cái cổng" cũng phải do Sơn Nguyễn trả tiền vé máy bay và tiền công hát, vậy "anh hùng" Lư Tống nằm thẳng cẳng tuyệt thực 28 ngày không được trả xu teng nào hay sao? Người nổi tiếng như vậy mà không lẽ tuyệt thực FREE? Nếu như ăn mày và tuyệt thực là một cái "nghề" của LT, th́ tất cả tiền thu được từ đồng bào kia phải được xem là "income" và đă là "income" th́ phải trả thuế. Nhờ anh Người Trung Thực hỏi FBI hoặc sở IRS xem "anh hùng" của chúng ta có thành thật khai báo tiền này cho sở thuế không? Xưa nay các vị anh hùng dân tộc của chúng ta đâu có ai "ăn bám" như một con đĩa như vậy đâu? Vài thắc mắc xin gửi đến anh và "anh hùng" Lư Tống.
From: Nguoi Trung Thuc <nguoi.trungthuc@yahoo.com> Buc Tam Thu cua Ly Tong
Đọc qua lá tâm thư của Lư Tống tôi lại thấy buồn cười cho anh chàng Lư tống oai hùng là thế, hiên ngang là thế. Chẳng coi ai ra ǵ, sao hôm nay lại lâm vào cái cảnh cười ra nước mắt như vậy. Xem ra tất cả hành động của anh ta đều là tự phát, bốc đồng và tùy hứng. Con người và bản chất của Lư Tống là như thế, bởi vậy tổ chức nào, phong trào nào đang tranh đấu mà có anh ta nhảy vào là lộn xộn ngay. Anh ta đă chẳng giúp được ǵ mà c̣n tự tung tự tác muốn làm ǵ th́ làm, cuối cùng rồi mọi người cũng nhận ra ở đâu có Lư Tống là có thêm chuyện mệt và phiền. Tốt hơn là tránh xa cho khỏi rách việc. Qua thái độ đối xử của B.S. Ngăi đối với Lư Tống nghĩ lại thấy cũng đúng mà lại c̣n quá đúng là đằng khác. Bởi v́ người ta chỉ ngạc nhiên khi thấy qua bao nhiêu lời tuyên bố huênh hoang, phủi ơn vô trách nhiệm của Lư tống, từ việc không thèm biết B.S Ngăi là ai? Cho đến lời tuyên bố cho rằng anh ta là “tài nguyên quốc gia”, giúp anh ta là giúp dân giúp nước, cho đến việc ông Ngăi phải làm vậy để đoái công chuộc tội vv..và vv.. Mà ông Ngăi vẫn cứ một mực đem hết ḷng “nhân từ” và tiền bạc của ḿnh ra mà giúp Lư Tống th́ đó mới là vấn đề cần phải tranh căi. Điều đó chứng tỏ ông ta làm việc này theo “lệnh” hay là có một hậu ư ǵ đó? Bởi v́ ở đời này có ai mà dại dột tới cái độ cứ cúi đầu mà giúp cái đứa nó đang chửi ḿnh và vô ơn với ḿnh như thế? Cứ nói theo cái lư lẽ thường t́nh đi th́ chẳng có ai mà chơi dại như thế bao giờ!!! Nếu ông cứ âm thầm móc hầu bao ra mà trả th́ hóa ra ông đang có tội và ông cần chuộc tội đấy sao? Nếu nói trong vụ này ông Ngăi chơi khăm Lư Tống, hứa cuội để cho Lư tống một vố th́ việc đó bàn dân thiên hạ không dám lạm bàn. Bởi v́ chơi khăm Lư Tống chả bỏ bèn ǵ, chẳng đáng để phải chơi cho mất th́ giờ. Cho nên thái độ ca bản ”t́nh vờ” của ông Ngăi chẳng có ǵ là đáng ngạc nhiên cả. Chỉ tội nghiệp cho Lư Tống là v́ đang say men “chiến thắng” cứ tưởng tranh đấu thành công cho tên gọi (trong mơ) Little SaiGon, rồi th́ người ra, kẻ vào tấp nập thăm hỏi nên “hào khí” bốc lên ngùn ngụt, tuyên bố vung xích chó. Mà cũng nhờ cái phương tiện truyền thông “trung thực và nhanh chóng” của Nhật Báo Việt Nam nên bàn dân thiên hạ nghe và thấy ngay lập tức mọi lời tuyên bố hùng hồn và đểu cáng của Lư Tống dành cho B.S. Ngăi. Thế mới biết truyền thông trung thực nó lợi “hại” biết chừng nào. Cũng nhờ vậy B.S. Ngăi mới sáng mắt, sáng ḷng mà thôi không chơi dại nữa... Bây giờ công việc đổ bể ra thế kia lẽ nào cứ đứng đấy mà giương mắt lên hay sao? Ai đă từng tôn vinh Lư Tống là anh hùng th́ bây giờ bằng mọi giá phải có bổn phận và nhiệm vụ tiếp tục chiếu đèn màu không th́ mất ánh hào quang. Một anh hùng không thể là một người THẤT NGHIỆP (UNEMPLOYED) VÔ GIA CƯ (HOMELESS) ĐANG KHẨN CẦU L̉NG TỐT CỦA NGƯỜI KHÁC như bức thư thống thiết của ông Ngăi viết cho ông Gilbert được. Đúng ra ông Ngăi cũng nên kiêm thêm chức “nhà văn” nữa mới phải, v́ thấy ông xứng đáng hơn cái đám xưng danh nhà văn, nhà thơ ở hải ngoại nhiều. Bởi v́ các ông bà ấy viết truyện, viết sách, tổ chức ra mắt rầm rộ, mà chả gây xúc động cho ai một ly ông cụ nào, ông Ngăi viết chưa tới 3 ḍng đọc lên thấy nhức nhối, tê tái ruột gan. Kẻ th́ nói ông ác quá, bỗng dưng ông ném Lư Tống xuống bùn, người lại nói ông chân thành quá, xấu che tốt khoe sao ông thật thà quá vậy, giấu đi chứ ai lại vạch áo ra thế. Nhưng phải khen ông hành văn chính xác, trung thực c̣n hơn cái nhà anh Việt Nam nhật báo. Một bên th́ đem nguyên văn bài phỏng vấn Lư Tống lên internet dài 1 tiếng đồng hồ, một bên chỉ viết 3 câu mà năo cả ḷng. Một anh hùng không thể là người có tiền sử về tín dụng xấu (bad credit) được. Dưới mắt bao nhiêu người đă hàng bao đêm chầu chực ngoài cái lều tuyệt thực của Lư Tống đâu rồi sao không hô hào giúp đỡ người hùng một tí. Cái đám ruồi bu kiến đậu vào ra bệnh viện gây mất trật tự, cái đám hô khẩu hiệu khan cổ đâu rồi? Cái đài của ông Sơn Nguyễn lâu nay cứ ra rả hàng ngày về thắng lợi Little SaiGon sao không kêu gọi ủng hộ Lư Tống. Hay chính ông Nguyễn Sơn là người đă bỏ tiền ra để tổ chức ăn mừng chiến thắng Little SaiGon và xúi dục Lư Tống tuyệt thực sao không nhân cơ hội này thanh toán tiền bệnh viện của Lư Tống mà để cho muối mặt hết cả lũ như vậy? Người lâu nay âm mưu giựt dây, dàn dựng từ chuyện tranh đấu cho LS, cho đến recall Madison để thủ lợi cá nhân, trả thù rửa hận, mưu đồ riêng tư sao lần này lại im hơi lặng tiếng vậy? Cái đám nhà báo ủng hộ Little Sài G̣n mà chủ xị là Việt Nam Nhật Báo, Thằng Mơ San Francisco, và mấy tờ báo theo đóm ăn tàn đâu mất hết rồi, phải kêu gọi truyền thông đăng bài, đăng tin kêu gọi cứu Lư Tống. Không thể để “người hùng” thành “người hèn” như thế được. Qúy vị nghĩ sao? Hay là qúy vị chỉ vây quanh Lư Tống cốt để chụp h́nh, núp bóng hào quang rồi khi hữu sự th́ chuồn sạch, chuồn thẳng. Người dân bản xứ sẽ nghĩ thế nào khi biết “Anh hùng của cộng đồng Việt Nam” là một kẻ vô gia cư, vô nghề nghiệp và đang trốn nợ. Cộng đồng Việt Nam hải ngoại sẽ có bao nhiêu anh hùng giống như vậy? Ai là người đứng đằng sau những âm mưu đen tối đó th́ hăy mau mau mà chữa cháy đi… P/S: Cám ơn anh Uy Ban Ma đă lo cho tôi, khi nào gặp FBI hoặc bên IRS, tôi sẽ nêu ra vấn đề này, c̣n bây giờ chuyện gặp được FBI cũng chỉ là chuyện "không tưởng", tôi chờ hoài cũng khá mỏi cổ rồi đấy...
THIỆN NHÂN Ở TẠI L̉NG TA (!?!)
Bác Sĩ Nguyễn Xuân Ngăi,
Đây là nguyên văn tựa đề bài viết của Tâm Như Phạm Lễ trên tạp chí CM Magazine. May 2008 trang 49, chỉ khác ở cách ngắt câu, chuyển đổi thứ tự, và thêm các dấu!?!, cho phù hợp cách tŕnh bày một bức thư. Tôi gửi thư này đến để Bác Sĩ (BS) check trước nội dung và diễn tiến câu chuyện trước khi phổ biến để rộng đường dư luận, bởi việc BS tuyên bố đứng ra giúp trả tiền viện phí cho Lư Tống (LT) là một đề tài tranh căi đầy sóng gió kể từ khi tôi nhập viện Regional Medical Center (RMC) ngày 13/3/08 đến giờ và c̣n tiếp tục nếu vấn đề không được tŕnh bày minh bạch cho mọi người quan tâm biết. Do câu chuyện có đầy đủ nhân chứng và vật chứng tôi không thể "thêm bớt" để tâng bốc hoặc hạ bệ BS và BS cũng không thể phủ nhận hay ngụy biện để tự bào chữa, thanh minh nếu "lời thật mất ḷng" không hợp khẩu vị ḿnh . Sau khi gởi bài trưa 21/5, tôi gọi BS Ngăi nhưng cell phone thông báo: không nhận message v́ quá đầy! Sau đó BS Ngăi gọi lại, hỏi ai gọi? Tôi nói tên và báo đă gởi thư bảo đảm, chậm nhất hôm sau BS sẽ nhận được. Nhận xong, đọc xong, nhớ cho biết quyết định và giải pháp. Không thấy hồi âm, 23/5 tôi gọi tiếp, và cell phone lập lại cùng thông điệp. Ngày 24/5 để chắc ăn, tôi gọi điện thoại pḥng mạch và khi nghe cô nhân viên bảo BS đang bận khám bệnh, tôi nhờ cô nhắn BS Ngăi gọi LT góp ư trước khi bài được phổ biến. Vẫn không hồi âm, sáng Chủ nhật 25/5, tôi cố thử, và lần này may mắn hơn: được để lại lời nhắn, thay v́ hộp message đầy, không nhận. Sáng 26/5, Memorial Day, nghĩ rằng hồn thiêng các Chiến Sĩ Trận Vong có thể giúp đánh thức lương tâm người được TNPL gọi "Thiện Nhân", tôi thông báo lần chót, nhưng BS Ngăi đă rắp tâm "chạy làng" quyết không trả lời. Không c̣n cách nào khác, hôm nay (27/5), tôi buộc ḷng phải công bố bài nầy để làm rơ trắng đen về chuyện "yểm trợ" của BS Nguyễn Xuân Ngăi. Chuyện bắt đầu sau khi tôi rời pḥng họp báo của Ṭa Thị Chính San Jose. Do thấy tôi mệt, yếu và co ro run rẩy giữa trời gió lạnh, một thân hữu đă tự động gọi xe cấp cứu. Dù đă quyết định không đi Bệnh viện (BV) v́ lượng được sức chịu đựng bản thân cùng rắc rối về viện phí "cắt cổ" sau nầy, nhưng khi nhân viên medics vừa khiêng tôi vào xe, vừa thuyết phục (không biết do lương tâm nghề nghiệp hay do nhu cầu business?) rằng tim, mạch tôi rất yếu, có thể nguy hiểm đến tính mạng, tôi đành chấp nhận chuyện đă rồi. Sau khi được săn sóc tại pḥng Emergency, và suưt bị "tống xuất" khỏi BV vào lúc nửa đêm, tôi được chuyển qua pḥng khác mà những chữ Exit và Charity đă làm tôi vơ đoán rằng ḿnh được nhận vào nhà thương "thí" của Cơ quan Từ thiện nào đó . Hôm sau, khi một BS người Việt vào khám bệnh, tôi gợi ư: "Tôi c̣n mệt lắm, BS có thể cho tôi ở lại vài hôm được không?" Ông ôn tồn bảo: "Anh đừng lo. Cứ nằm dưỡng sức lúc nào thật khỏe hẳn về." Sau đó có nhiều thân hữu ghé thăm, và khi nghe tôi diễn tả: "Ông BS hơi mập, thấp người, da trắng" họ xác định: "Chắc là BS Tài." Ngày kế, một nữ nhân viên BV đến hỏi tôi về t́nh trạng Bảo hiểm. Tôi thú thật ḿnh không có bất cứ loại nào và yêu cầu được chuyển qua nhà thương thí hoặc xuất viện khi cô nghe cô đề cập: "Nhập viện giá cơ bản 10 ngàn MK. BV bớt 60% anh có đủ khả năng trả 4 ngàn MK không ?" Sau đó một BS người Việt khác ghé thăm và thân hữu cho biết đây mới chính là BS Tài và đoán BS kia có thể là BS Ngăi. Đang đợi xuất viện hoặc chuyển BV th́ một nữ y tá đẩy máy móc vào khám tim. Tôi hỏi cô có biết BS phụ trách tôi là ai không? Cô phát âm tên kiểu Mỹ nên sau khi nhờ đánh vần, chúng tôi mới biết là BS Ngăi. Khi BS Ngăi vào, tôi kể lại chuyện phí nhập viện 4 ngàn MK và t́nh trạng "vô sản chân chính" của ḿnh. BS Ngăi bảo: "Anh đừng lo. Chuyện đó tôi sẽ take care cho anh!" Thật ra trước kia tôi có gặp BS Ngăi một lần trong chuyến điều trần Nhân quyền ở Washington DC. Tại buổi tiệc chiêu đăi, BS Ngăi có đến gặp tôi và tự giới thiệu. Hồi đó ông ta c̣n ốm, trông khác hẳn. Tôi cũng có dịp theo dơi tin ông về VN và bị trục xuất trong một vụ x́ căng đan. Ngoài ra, lúc Tuyệt thực cũng có tin BS Ngăi muốn đến gặp và tôi bảo: "Đến ủng hộ Little Saigon th́ OK, c̣n đến khám bệnh th́ khỏi cần v́ đă có BS Nhi và BS Vượng phụ trách thường trực." Thời gian ở tù, bệnh Trĩ xuất huyết liên tục nên tôi vẫn thường đùa ḿnh bị "kinh nguyệt định kỳ". Sau 2 lần giải phẫu, bệnh lành được mỗi lần 5-7 năm rồi mới tái phát. Ngoài ra hàng đêm Sinus làm nghẹt mũi, nhẹ th́ một bên bị blocked, nặng th́ nghẹt cả hai, phải thở bằng miệng. Do thiếu dưỡng khí và ngủ không đủ, ban ngày tôi thường lờ đờ, ngái ngủ, nên khi lái xe đường xa hoặc tham dự họp hành tôi phải đánh vật vất vă với cơn buồn ngủ! Do "đau khổ v́ bệnh trĩ" và viêm mũi trong suốt 21 năm tù đày, khi gặp lại BS Ngăi tôi đặt vấn đề: "Nếu được, BS cho giải phẫu Trĩ và Sinus là chính". BS Ngăi giải thích: "Tôi sẽ chụp h́nh để xem t́nh trạng nặng đến đâu mới quyết định." Sau khi chụp X-Ray, BS Ngăi xác nhận: Trĩ và Sinus khá nặng, cần phải giải phẫu. Mật có sạn, có thể mới phát sinh do Tuyệt thực, và hứa sẽ cho điều trị mọi bệnh cần thiết. Do vụ tranh căi trên báo, đài giữa những người ủng hộ tôi về việc tôi chấp thuận để BS Ngăi take care chi phí BV, tôi đă trả lời phỏng vấn cũng như lư giải rằng mỗi hành động cần được đánh giá theo động cơ, mục đích và cách suy luận như đă tŕnh bày trong bài "Cuộc Tranh Luận Trong Câu Chuyện Người Mù Sờ Voi". Tưởng chuyện chỉ vậy, không ngờ trưa 19/3 có hai BS người Việt ghé bảo: "Chúng tôi đă nghiên cứu kết quả chụp h́nh. Bệnh Sinus của anh thuộc loại kinh niên giống nhiều người, không cần giải phẫu, chỉ thường xuyên uống thuốc chống dị ứng là đủ. Bệnh Trĩ cũng vậy. Cần ăn nhiều rau trái, dùng thuốc Hydrocortisone nhét mỗi khi ra máu.... Anh có thể xuất viện ngày mai!" Tôi ngạc nhiên v́ lời định bệnh hoàn toàn ngược BS Ngăi, cho tới khi nghe họ nói "móc" khi sắp rời pḥng "Không có chuyện đoái công chuộc tội đâu!" tôi mới hiểu nội vụ. Th́ ra ngoài việc thiên hạ bêu rếu, tôi đă đổ thêm dầu vào lửa với lời biện hộ "xúc phạm" nầy! Chiều đó, một nam nhân viên Mỹ trắng đem tập hồ sơ viện phí vào cho tôi xem tổng số phí tổn trên 58 ngàn MK, giải thích bệnh viện discount 60%, số tiền phải trả chỉ hơn 18 ngàn MK và yêu cầu tôi kư giấy cho phép BS Ngăi phụ trách trả số tiền này . (Tuy vậy ai hỏi tôi cũng bảo 58 ngàn thay v́ 18 ngàn để nâng tầm giá trị của sự yểm trợ.) Sáng 20/3 BS Ngăi vào gặp, báo tôi chuẩn bị xuất viện đúng lúc đài New Land TV có mặt và đă trả lời phỏng vấn, trong đó có câu: "Anh Lư Tống là bạn thân của tôi. LT là người anh hùng của Cộng Đồng và được hầu hết Đồng Bào yểm trợ. Tôi cũng là một thành viên của Cộng Đồng nên có nhiệm vụ yểm trợ anh ấy như mọi người." BS Ngăi dặn tôi: "Nếu thấy bill bệnh viện gởi đến nhà, anh đừng để ư . Tôi đă take care mọi viện phí ." Do đă kư giấy thuận để BS Ngăi phụ trách trả tiền và được dặn đừng để ư đến bill BV, tôi đă dụt bỏ các bills nầy mỗi khi nhận được. Sau đó v́ thấy BV tiếp tục gởi bills làm phiền, tôi bèn chuyển BS Ngăi 2 bills vừa nhận, 1 bill $326.00 và 1 bill $1952.00. Lại tiếp tục nhận được nhiều bills khác với tiền nợ mỗi bill trên dưới $1,500.00. Tôi gởi trả pḥng đ̣i nợ với ghi chú: "Yêu cầu liên lạc BS Ngăi Nguyễn, người t́nh nguyện phụ trách trả tiền, tại địa chỉ: Dr. Ngai Nguyen 696 E . Santa Clara St., Suite 108, San Jose, CA 95112 ; Điện thoại: (408) 971. 8441. Tưởng đă yên thân, sáng 19/5 tôi nhận được 1 bill "nặng kư" $69,460.72 trong đó số tiền discount $45,844.08 và số tiền phải thanh toán $23,616.64! (Không hiểu sao sau 2 tháng, tổng phí BV lại tăng lên thêm 11 ngàn MK, từ 58 ngàn, và tiền phải trả tăng thêm 5 ngàn MK, từ 18 ngàn ?!) Cảm thấy triệu chứng bất thường, tôi quyết định ghé Bệnh viện RMC hỏi chuyện và tiện thể yêu cầu pḥng lưu trữ hồ sơ bệnh lư chuyển hồ sơ cho BS C., BV Valley Medical Center (VMC) (tức Bascom) bởi dù đă làm thủ tục gần 2 tháng nay, hồ sơ vẫn không được chuyển mà theo BS C.: "Có một số trường hợp họ không chuyển giao v́ bệnh nhân thuộc dạng đặc biệt, nổi tiếng" hoặc một thân hữu: "Ḿnh phải đến tận nơi và trả 95 MK phí tổn họ mới chịu chuyển." (Thực tế 2 ư kiến nầy đều không chính xác v́ khi tôi đến Pḥng Hồ sơ Bệnh án, chỉ cần điền mẫu đơn, tên và địa chỉ Bác sĩ cần chuyển, ngày khám hay thử nghiệm, nhân viên báo hồ sơ sẽ được chuyển trong ṿng 1 tuần, và không phải trả bất cứ lệ phí nào. Riêng tôi th́ "hao" một cuốn sách tặng kỷ niệm v́ cô nhân viên nhận ra tôi là nhân vật Tuyệt thực trong vụ Little Saigon. Thế tại sao khi tôi điền đơn tại BV VMC th́ BV RMC lại không chuyển ? Có thể BV VMC đă không gửi đơn đi v́ 2 lư do: 1. BV muốn tự xét nghiệm lại để kiếm tiền; 2. Không tin tưởng vào kết quả xét nghiệm của BV khác?!) Pḥng trả tiền có 2 nhân viên phụ trách. Gặp cô người Mễ ngồi ngăn phải, tôi nói tên, số account và thắc mắc: "BS Ngăi đă trả mọi chi phí tại sao BV cứ tiếp tục gởi bills làm phiền tôi vậy?" Cô check computer và xác nhận chưa có ai trả tiền cả. Tôi tŕnh bày: "Ngày 19/3, một nhân viên BV mang hồ sơ bill tổng cộng hơn 58 ngàn MK và yêu cầu tôi kư giấy chấp thuận cho BS Ngăi phụ trách trả viện phí discount c̣n 18 ngàn MK." Cô hỏi: "Ông ta tên ǵ?" Tôi bảo không nhớ và cô khẳng định: "Hồ sơ BV không đề cập ǵ đến vụ này". Tôi đưa thêm dẫn chứng: "Trong bài phỏng vấn trên một tạp chí tiếng Việt, BS Ngăi cũng xác nhận BV đă cho miễn trả tiền". Đến đây cô ngạc nhiên hỏi: "BS Ngăi là ai?" Tôi bảo ông ấy là "Co-Owner" của bệnh viện này. Cô nói tên người Mỹ, ông chủ số hai của Bệnh viện, và Tiểu bang ông ở (tôi quên) chứ không phải BS Ngăi ở San Jose. V́ trước kia nghe BS Ngăi nói bóng gió về việc này, tôi bổ túc: "Hay ông ta có phần hùn trong BV này!" nhưng cô thu ngân viên tiếp tục lắc đầu. Có điều lạ là những giấy tờ xuất viện trong đó có tên, địa chỉ và điện thoại BS Ngăi tôi cất rất kỹ, nhưng bỗng nhiên mới đây mất hết, như thể có âm binh hay ăn trộm đột nhập chôm chĩa nên tôi bảo: "Vậy nhờ cô cho địa chỉ BS Ngăi để tôi đi kiếm hỏi cho ra chuyện." Cô trả lời: "Tôi chẳng biết BS Ngăi là ai cả!" Tôi ngạc nhiên vặn lại: "Ông là BS Tim của BV nầy!" "BV nầy có nhiều BS lắm. Làm sao tôi biết hết!" May quá, cô Mỹ trắng ngồi ngăn bên cạnh lên tiếng bảo: "Tôi có địa chỉ BS Ngăi đây!" Tôi cầm miếng giấy ghi tay, bấm địa chỉ vào GPS và phóng thẳng đến Pḥng mạch. Tại pḥng đợi có 5 bệnh nhân lớn tuổi đang chờ, 2 người nói tiếng Việt, 3 ngồi im. Tôi ghi tên và hỏi cô thư kư (hay vợ?): "BS Ngăi có mặt không cô?" Cô trả lời có. Tôi nhắn thêm: "Nhờ nói BS Ngăi có Lư Tống cần gặp!" Cô hỏi lại: "Vậy ông không khám bệnh?" "Không! Tôi cần hỏi về vấn đề trả bill BV thôi." Tôi nghe tiếng BS Ngăi vọng ra. Nghĩ rằng nếu phải đợi xong 5 khách đến trước ḿnh chắc phải mất cả tiếng, tôi đứng dậy nh́n vào bên trong để nếu thấy th́ gọi BS Ngăi. Chưa kịp thực hiện ư định th́ nhân viên đă mời tôi vào trước tiên. Mấy phút sau nghe BS Ngăi bảo cô chào hàng, người thứ 6, đang ngồi đợi: "Cô cứ để mẫu hàng tại đó. Lần sau gặp, tôi đang bận" mặc dù cô này đă ngồi chờ hơn 5 phút sau khi phải ra xe lấy thêm 4 hộp thuốc mẫu tặng, thay v́ chỉ 1 hộp, theo yêu cầu của cô nhân viên. BS Ngăi gơ cửa bước vào, thân mật như các lần gặp tại BV, hỏi tôi đă b́nh phục hoàn toàn chưa, vụ Chào Mừng Little Saigon có đông không và góp ư tại sao không tổ chức Lễ Kỷ Niệm Nghị Quyết Cờ Vàng chung cho tiện. Tôi vào ngay vấn đề: "Trước kia Bác Sĩ bảo take care mọi chi phí, đừng để ư các bills BV. Gần đây, khi trả lời phỏng vấn Tâm Như Phạm Lễ trên tờ CM Magazine, BS lại xác nhận đă xin miễn trả khi được hỏi về vụ 58 ngàn viện phí của Lư Tống. (Nguyên văn trích từ trang 50: "Nếu ta không làm được điều tốt hoặc là người tốt hơn, th́ xin đừng làm điều ǵ xấu để hổ thẹn với lương tâm và xă hội. Là một Y sĩ chuyên môn và phục vụ lâu năm trong vùng, nhờ có uy tín với Ban Giám Đốc điều hành bệnh viện, tôi đă đứng ra xin miễn (Waived Hospital Fees) số tiền hơn 58 ngàn(!) đó cho anh Lư Tống, trong lúc người đồng hương của chúng ta là anh Lư Tống không có bảo hiểm, không có lợi tức … Thật sự tôi không có thanh toán bệnh viện phí cho anh Lư Tống bằng tiền riêng của tôi." Khi đọc bài này, tôi suy đoán BS Ngăi đă trả tiền nhưng không muốn "phe ta" chê là "chơi dại" c̣n "phe địch" lại nói xỏ "đoái công chuộc tội" nên cố t́nh nói tránh vậy để hóa giải!) Nhưng tôi vừa ghé BV và nhân viên thu ngân cho biết BS không trả tiền và không có vụ miễn trả. Tại sao vậy?" BS Ngăi đưa ra một tập giấy và hỏi: "Sau khi nhận được thư anh, tôi đă gởi tài liệu nầy cho anh bằng thư bảo đảm ngay mấy hôm sau. Anh không nhận được sao?" Tay chỉ vào một đoạn trong bức thư của William L. Gilbert, Chief Executive Officer, BS Ngăi giải thích: "Mọi chuyện đă xong rồi đây nầy. Tôi gởi thư là ông ta giật ḿnh! Chỉ tại anh không đến gặp ông ta thôi. Riêng bill pḥng Emergency chỉ mấy trăm MK anh nên thanh toán." (Do nghe nói vậy và sợ ngồi lâu phiền các bệnh nhân đang chờ, tôi không đ̣i xem bức thư hay chú ư nh́n ḍng chữ BS Ngăi nhấn mạnh, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ cầm bức thư nầy đi gặp ông Gilbert là xong mọi chuyện phải không?" BS Ngăi gật đầu và nói vói theo: "Anh c̣n một số bệnh nhớ phải điều trị." Khi ra tới pḥng đợi, một thân hữu mới tới thấy tôi hỏi: "Anh Lư Tống gặp BS Ngăi hả?" Tôi chỉ vào chỗ 69 ngàn MK trả lời: "Chưa ai thanh toán bill cả." Ra đến xe, tôi mở tập tài liệu xem và thật sự "kinh hoàng" khi đọc bức thư của BS Ngăi:
San Jose 4/26/08 BILL GILBERT CEO RMC RE: LY, TONG (HUNGER STRIKE!) Acc 844008549
HI BILL: AS I TOLD YOU, THIS PATIENT WHO IS CURRENTLY UNEMPLOYED AND HOMELESS. HE TOLD ME TO BEG FOR YOUR GENEROSITY, HE MIGHT HAD BEEN QUALIFIED FOR MEDICAID- THANK FOUR (xóa chữ U) YOUR HELP, SINCERELY YOURS, (kư tên Ngai Nguyen) (408) 603-5030 (cell)
Sau đây là thư trả lời của William L. Gilbert May 5, 2008 Ngai Nguyen, M.D. San Jose Heart Institute, Inc. 696 East Santa Clara St., #108 San Jose, CA 95112 Re: Ly, Tong
Dear Dr. Nguyen: I am in receipt of your letter of April 26, 2008 and the accompanying invoices billed to Tong Ly from California Emergency Physicians and South Bay Pathology Medical Association. With regard to the hospital's bill, Mr. Ly unfortunately refused to cooperatere with our admitting personel and would not complete the paperwork necessary to qualify him for MediCal. It is HCA's policy that charity care cannot be provided until all other possible means for payment have been exhausted. As such, we have no alternative but to pursue the collection for payment of Mr. Ly's account: however, we would welcome the opportunity to work with Mr. Ly on this. With regard to the two invoices you recently mailed to me from California Emergency Physicians and the South Bay Pathologists, please understand we have no control over the billing of outside medical agencies and are unable to provide any assistance in the resolution of these monies owed. I am sure these physician groups will make every attempt to work with Mr. Lỵ. If you have any questions, please d 'ont hesitate to contact me directly. Sincerely, (Kư tên Bill) WILLIAM L. GILBERT Chief Executive Officer WLG/da Cc: Raju Iyer, Chief Financial Officer Maureen Guinnane, Resource/Case management Enclosures – return invoices from CEP and South Bay Pathologists
Thư BS Ngăi gởi Lư Tống San Jose 5/8/8 THÂN GỬI ANH LƯ TỐNG: TÔI XIN GỬI ANH LÁ THƯ CỦA ÔNG CEO CỦA BỆNH VIỆN RMC, MR BILL GILBERT. NHƯ ÔNG TA CÓ NÓI CÓ THỂ GIÚP ANH ĐƯỢC, ANH NÊN LIÊN LẠC VỚI ÔNG TA. CHÚC ANH MAY MẮN (kư tên Ngăi)
Tuy quá thất vọng trước sự thật phũ phàng, tôi cũng đem tập tài liệu đến BV RMC gặp ông William L. Gilbert. Nhân viên báo ông bận họp và sẽ cho phụ tá ra tiếp. Tôi đưa thư Gilbert và sau khi đọc xong, cô bảo: "Tôi không chắc anh có đủ tiêu chuẩn được hưởng MediCal không và ngay cả nếu được, chúng tôi chỉ trách nhiệm về số nợ $23,616.64 thôi, c̣n các bills của CEP và SBP anh phải liên lạc trực tiếp với họ để điều đ́nh. Cô bảo tôi chờ, sẽ có nhân viên đem các mẫu đơn ra điền. Tôi kư 2 mẫu và viết một đơn khác theo chỉ dẫn của người phụ trách, đại ư:
"Tôi tên Lư Tống, trương mục BV số: 844008549. Tôi là một Freedom Fighter và Tù Chính Trị bị giam cầm suốt 21 năm, mới được phóng thích tháng 4/2007. Tôi hiện thất nghiệp, ở đậu nhà bạn bè, và chẳng có tài sản. Tôi cần sự trợ giúp để trả nợ viện phí do hậu quả của cuộc Tuyệt thực 28 ngày và Tuyệt ẩm 8 ngày. Chân thành cảm ân, Lư Tống
Qua các tài liệu trích dẫn, có thể đưa ra một số nhận định và kết luận sau: 1. Cái được đồn đăi và được gọi là "BS Ngăi t́nh nguyện đứng ra giúp trả 58 ngàn viện phí cho Lư Tống" thực ra hoàn toàn hư cấu, bởi từ lúc LT xuất viện ngày 20/3 đến khi LT gởi thư Priority cho BS Ngăi ngày 8/4 về vụ bills nợ đ̣i, BS Ngăi hoàn toàn không động thủ dù đă hứa take care mọi chi phí . 2. Sau khi nhận thư và bills viện phí từ LT gởi ngày 8/4, ngày 26/4 tức 17 ngày sau BS Ngăi mới viết thư cho CEO William L. Gilbert (priority đi 1 ngày cùng thành phố) và sau khi nhận thư Gilbert gởi đề ngày 5/5, ngày 8/5 BS Ngăi viết thư cho LT và gởi "bảo đảm" (?) nhưng thư không bao giờ tới địa chỉ LT, hoàn toàn trái với lời BS Ngăi: "Nhận thư anh vài ngày sau tôi trả lời ngay!" Điều khôi hài là sau khi gặp LT và đưa copy tài liệu cho LT, BS Ngăi lại cho gởi certified mail bản chính và thư này đến ngay vào buổi chiều cùng ngày. Có thể BS Ngăi nghĩ rằng LT không biết xem dấu Bưu điện để biết thư được gởi ngày nào và định đổ thừa, bán cái cho Bưu điện tắc trách chuyển trễ chứ không phải BS Ngăi không gởi!?(B́ thư đính kèm có dấu đề ngày MAY 19 .08). 3. Tất cả sự giúp đỡ của BS Ngăi gồm 47 chữ (kể cả tên và tít) trong đó BS Ngăi tự đặt vào miệng LT câu "Anh ta (LT) nhờ tôi cầu khẩn ḷng độ lượng của ông (Gilbert)" và giải pháp giúp đỡ: Medicaid! Medicaid ai xin cũng được miễn hội đủ điều kiện, cần ǵ phải nhờ người khác "giúp đỡ" để "mắc nợ nghĩa ân"? C̣n nếu không "qualified" th́ dù người có mác "Y sĩ chuyên môn và phục vụ lâu năm trong vùng … có uy tín với Ban Giám Đốc" như BS Ngăi cũng chẳng ảnh hưởng ǵ đến quyết định cấp Medicaid của Bộ Y Tế Mỹ! 4. Tại sao BS Ngăi không báo trước h́nh thức "yểm trợ" bằng Medicaid để LT từ chối và xuất viện ngay để tránh những tác hại và rắc rối đang gặp phải hiện nay? 5. Người đàn ông Mỹ đến gặp LT và yêu cầu LT kư giấy cho phép BS Ngăi trả tiền viện phí phải là người do BS Ngăi biệt phái đến bởi nếu là nhân viên chính thức của BV RMC, giấy này phải được lưu hồ sơ và BV đă không gởi bill đ̣i nợ LT. Cũng vậy, 2 người Việt tự nhận Bác sĩ đến báo bệnh trạng và ngày xuất viện cũng phải là phái viên của BS Ngăi, bởi không BS nào của BV RMC lại biết và nhắc lại một cách "móc méo" đúng 4 chữ "Đói công chuộc tội"! 6. BS Ngăi phải tự đứng ra "đỡ đầu" LT mới được nằm lại và khám bệnh nếu không BV đă cho LT xuất viện ngay hôm sau, sau khi cô nhân viên được LT xác nhận không có bảo hiểm và yêu cầu chuyển qua nhà thương thí. 7. Tại sao BS Ngăi phái người giả dạng nhân viên BV RMC yêu cầu LT kư giấy cho phép BS Ngăi phụ trách thanh toán nếu không phải để LT ỷ y có người trả tiền rồi chẳng quan tâm giải quyết nên cuối cùng trở tay không kịp? Tấm giấy có chữ kư LT c̣n có thể được dùng trong mục đích đen tối khác: Giữ làm bằng chứng đă từng yểm trợ tiền viện phí cho LT để "claim credit hay bêu rếu LT" sau này dù thực tế chẳng tốn cắc bạc nào cả! 8. Tại sao BS Ngăi dặn LT đừng quan tâm các bills BV trong khi không hề động thủ và sau đó lại đưa ra giải pháp Medicaid nếu không phải để ông Gilbert lấy cớ LT "không chịu hợp tác" nhờ Cơ quan Đ̣i nợ tiến hành thủ tục dồn LT vào đường cùng? 9. Tại sao BS Ngăi c̣n đăng đàn phỏng vấn thông báo BV đă đồng ư miễn trả tiền, và dùng con số 58 ngàn thay v́ 18 ngàn MK nếu không phải để phóng thêm "đ̣n hỏa mù" đánh lạc hướng LT? 10. Qua kinh nghiệm LT, cũng có thể suy đoán rằng trước kia BS Ngăi đă từng áp dụng tiểu xảo nầy với cụ Hoàng Minh Chính, và kẻ phải nai lưng trả phí tổn cho cụ là người Mỹ đóng thuế, trong lúc BS Ngăi được credit "dởm" đă chi cả trăm ngàn MK chữa bệnh cho cụ ! Nếu biết rơ sự t́nh, chắc cụ HMC cũng khó yên tâm khi nhắm mắt ĺa trần!
Ư Đồ của BS Ngăi là ǵ? 1. Có phải v́ LT mới ở tù về chưa đầy 1 năm đă yểm trợ các Lực Lượng, Tổ Chức chống Cộng (trong và ngoài nước) trên 62 ngàn MK, góp thêm phần gây thiệt hại cho Chế độ CSVN ngoài 2 Phi Vụ rải truyền đơn tại Sài G̣n ngày 4/9/1992 và 17/11/2000, nên cần phải bị trừng trị bằng đ̣n bankrupt vỡ nợ qua viện phí cắt cổ? 2. Có phải BS Ngăi nghi rằng ngoài số đă yểm trợ, LT chắc c̣n ít tiền dành dụm nên phe khắc tinh LT lập mưu "gài độ," cho Cơ quan Đ̣i nợ xuất chiêu bất thần lúc LT không kịp trở tay, vét hết bank account để LT "sạt nghiệp" chơi cho bỏ ghét, hết "hung hăng bọ xít," yểm trợ hết Tổ chức nầy đến Tổ chức khác dù bản thân thuộc diện "Hàn sĩ, vô sản"? 3. Vừa tiêu diệt về mặt tài chánh, bộ phận văn nô đồng loạt tung chiến dịch phổ biến rầm rộ những bài móc méo, bêu rếu việc LT chấp nhận cho BS Ngăi trả tiền viện phí để gây chia rẽ bộ phận ủng hộ LT? 4. Việc nằm BV ích lợi thật sự chẳng bao nhiêu bởi những ǵ cơ thể LT nhận được trong suốt thời gian 1 tuần chỉ là nước biển serum. C̣n thiệt hại? Việc khám bệnh t́m ra bệnh rồi để đó chơi không chữa trị chỉ gây hại bởi càng biết ḿnh bị bệnh này, bệnh nọ càng thêm lo lắng, tức dùng đ̣n "stress" hại LT? 5. Thiệt hại c̣n nặng hơn bởi ngoài tổng số nợ khoản 33 ngàn MK phải trả, LT tự động trở thành vô sản "vĩnh viễn" mà không cần nộp đơn để City Council cấp giấy phép như "Cổng Chào Welcome To Little Saigon," v́ nếu LT có đồng nào trong bank account trên số quy định sẽ bị chủ nợ lột sạch, cũng như không được quyền sở hữu tài sản như xe cộ, nhà cửa nếu không trả hết nợ! Và bao nhiêu thứ khó khăn, rắc rối khác sẽ sinh ra từ điều kiện tài chánh khắc nghiệt này? "Cái ǵ của César phải trả lại cho César!" Tôi viết bài nầy để trả lại sự thật, và BS Ngăi phải trả lại "credit yểm trợ" dởm và "thiện nhân bà Tú Để" tự hư cấu trên sự đau khổ của kẻ từng đau khổ v́ 21 năm tù. Một khi Bệnh Viện không xin được Medicaid hoặc MediCal v́ LT không qualified, câu chuyện "Bác Sĩ Nguyễn Xuân Ngăi Thiện Nhân Ở Tại Ḷng Ta" sẽ kết thúc như thế nào và người sẽ gánh đống nợ hơn 23 ngàn MK của BV RMC và gần 10 ngàn y phí khác của CEP và SBP là ai chắc quí vị có thể tiên đoán để thấy sự thâm độc của ư đồ BS Nguyễn Xuân Ngăi và v́ sao ông ta không trả lời điện thoại LT sau khi đọc bài này được gởi bằng thư bảo đảm gần cả tuần trước khi được chính thức phổ biến?!? PS: Tài liệu đính kèm làm bằng chứng theo thứ tự thời gian gồm: 1.Bill 03/13/08 : $ 1,448.92 2.Bill 03/24/08 : $ 326.00 3.Bill 03/31/08 : $ 1,952.00 4.Mail 04/08/08 Priority Mail của LT gởi BS Ngăi 5.Mail 04/26/08 Thư viết tay BS Ngăi gởi Bill Gilbert 6.Mail 05/05/08 Thư đánh máy Bill Gilbert trả lời BS Ngăi 7.Mail 05/08/08 Thư viết tay BS Ngăi gởi Lư Tống (không nhận được) 8.Báo 05/2008 CM MAGAZINE trang 50 9.Bill 05/05/08 : $ 1,442.00 10.Bill 05/16/08 : $23,616.64 11.Mail 05/19/08 Certified Mail BS Ngăi gởi Lư Tống 12.Mail 05/21/08 Certified Mail Lư Tống gởi BS Ngăi (Chỉ liệt kê các Bills c̣n giữ).
LƯ TỐNG 21-27/5/2008
|
|||||