MƯA ĐÀ LẠT, MƯA SÀI G̉N….
MƯA SAN JOSE
MƯA ĐÀ LẠT
Tôi không phải dân Đà Lạt, nhưng cũng có người thân ở thành phố đó, cũng có một mảnh t́nh nhỏ nơi xứ sương mù này!
Đến Đà Lạt, ngày mưa phùn, uống một ly rượu mạnh, để người lâng lâng, tôi khoác áo manteau kéo cao cổ, lầm lũi đi đưới trời lất phất mưa, một cảm giác hơi se lạnh….thật tuyệt.
Thả bước theo dốc Ḥa B́nh, thỉnh thoảng tôi đưa lưỡi liếm nhẹ những hạt mưa bay đọng quanh môi, vị ướt lạnh của hạt mưa hạ hơi nóng của men rượu, làm thi vị của đam mê hoà quyện với thiên nhiên…..thật tuyệt.
“Rầm”, chiếc taxi đụng vào người đi xe đạp đang đổ giốc. Đám đông bu quanh, người x́ xào bàn tán: “H́nh như gẫy chân (người đi xe đạp)…thế th́ chỉ bị què thôi, không chết là may rồi.”
Tôi thầm nghĩ, người ḿnh có cách nói an ủi, gỡ gặc….thật tuyệt!
……………………
MƯA SAI G̉N
Tôi thường ở lỳ trên lầu ba, chẳng v́ mặc cảm mới ở tù (học tập cải tạo của CS) về, mà thật sự chán ngán chẳng thiết đi đâu!
Cái nóng của Sài G̣n đă gớm, huống hồ lại c̣n là cái nóng nơi tầng ba của căn nhà th́ ….ớn thật.
Mưa Sài G̣n, không kéo mây vần vũ báo trước, bất chợt vẫn mưa lớn ào ào. Mưa vừa đổ khoảng khắc, căn pḥng mát hẳn. Tôi ra hàng hiên, thích thú nh́n nước mưa tràn mặt đường, xe ngược xuôi qua lại, chạy xé nước, bắn tung toé lên nhau….ớn thật.
Đường trước nhà tôi là ngă ba, mưa vẫn xối xả, xe chạy qua lại như bạt mạng. “Rầm” chiếc gắn máy từ hướng ngă ba lao ra, trượt nước thắng không ăn, đụng ngay chiếc xe tải. Tôi chạy xuống lầu… ṿng trong, ṿng ngoài… lớp người vây quanh xi xào bàn tán: “Chết rồi, ót đập xuống đường, chết nhanh thật…thôi chết thế là may, bằng không què quặt th́ cũng khổ.”
Tôi chợt gật ḿnh v́ lối nói an ủi, gỡ gạc…ớn thật!
…………………………….
MƯA SAN JOSE
Bầu trời San Jose vần vũ âm u, mưa liên miên, mưa như trút nước, xe chạy nhờ vào nối đuôi nhau, mù mịt, không c̣n nh́n rơ lane phân chia đường.
Hôm nay, ngày 3/3/09, ngày bỏ phiếu Recall Nghị Viên Madison Nguyễn, mưa cảnh tháo cống thế này ai mà đi đến pḥng phiếu cho nổi.
Tôi đi làm về, cởi đôi giầy ẩm ướt quăng vào một góc, không màng thay quần áo, thấy đèn answering nhấp nháy, vội mở:
“Vẫn chưa đi làm về à….có vẻ khó đấy……..vào coi phiếu chênh lệch Yes, No của phiếu bầu bằng thư trên online đi.” -Lời nhắn của người bạn đề lại.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi, tôi nh́n vào màn h́nh, nh́n vào biểu đồ và tỉ lệ phần trăm của số phiếu, chợt lặng người. Tôi tự lắc đầu lúc nào không hay….cái giá lạnh đang rơi…rơi..như mưa.. ào ào trong ḷng, như ngấm lạnh, tôi run lên. Không biết có ai nhiễm lạnh mưa ngoài trời sánh được với ngấm lạnh… mưa ḷng… của tôi giờ này không!
Tôi bước chập choạng đến tủ, lấy chai rượu, không rót ra ly, cầm tu luôn…. ấm lại đôi chút, thừ người, ngồi xuống ghế…
Phiếu bầu trực tiếp chưa đếm…nên vẫn c̣n hướng trông chờ…vẫn c̣n tia hy vọng. Nhưng giờ đợi chờ lúc này là thế kỷ…. dài khủng khiếp!
Chẳng c̣n cách nào khác, tôi đành xem email tiêu thời gian, quên đi trống vắng. Tất cả đang chờ…chờ kết quả…không bài mới. Vẫn một số email cân nhắc về nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc qua bài “San Jose đất bằng nổi sóng”!
Ghé mắt đọc đôi hàng, sao kỳ thế…thế mà cũng là nhà văn ư?
………………………………….
Chào nhà văn Giao Chỉ (GC) Vũ văn Lộc!
Thưa nhà văn,
Đă gọi là văn sĩ, ắt phải có cung cách viết mang đặc thù riêng, và khi h́nh thành (viết) câu văn th́ phải sao cho mạch lạc, trong sáng và hợp lư. Chứ c̣n hễ có viết “đại” , in “đại” ra tác phẩm… và mặc nhiên được “ người thiên hạ” “dễ dăi tính” gọi “bừa” là nhà văn, th́ e rằng những nhà văn dạng này “cứ liều viết tiếp” cũng sẽ có ngày gây cho độc giả khi đọc, bị mắc chứng “cùn trí tuệ” lúc nào không hay!
San Jose đất bằng nổi sóng !
Một đầu đề hấp dẫn, hay đấy chứ. Nhưng “tự nhiên” ĐẤT BẰNG NỔI SÓNG là ắt phải có nguyên nhân. Và nguyên nhân đó th́ AI LÀ NGƯỜI GÂY CẢNH ĐẤT BẰNG NỔI SÓNG?
Đọc qua bài viết của nhà văn (GC) đă cho độc giả những ngộ nhận thật tai hai.
Với lời mở đầu:
“…..Khi anh chưa 20 tuổi,
chưa biết cuộc đời, nghĩ mà không dám nói ra, anh là thằng hèn.
Khi bác ngoài 70 tuổi, trải qua chuyện đời, nghĩ mà không dám nói ra, bác
cũng hơi hèn.
V́ vậy tôi viết bài này cho tỉnh nhà, San Jose, my home town.
………….(nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc viết- toàn bài đính kèm dưới)”
Có nghĩa nhà văn Giao Chỉ đă từng “trải qua chuyện đời”, đă không “hèn”, đă can đảm nói ra những điều đă nghĩ! Thật là một tấm gương sáng?
Có đúng không? Tiếc thay đó chỉ là lư thuyết suông, mà cũng chẳng được là lư thuyết suông, mà đó chỉ là một mớ ǵ “hổ lốn” nên có thành “gương” đâu mà “sáng”!
“…..Khi anh chưa 20 tuổi,
chưa biết cuộc đời, nghĩ mà không dám nói ra, anh là thằng hèn…(Giao Chỉ
viết)”
Chẳng
một ai “điên” đi nghe (cần) ư kiến một người “chưa biết cuộc đời, …… dám
nói ra”, và chưa một ai “khùng” đi buộc tội người “chưa biết cuộc
đời… không dám nói … là thằng hèn.”!
Bởi đă là một người “chưa biết cuộc đời”, là đồng nghĩa một người “chưa từng trải, chưa có kiến thức…..”. Nên nếu dạng người này mà có nói, là chỉ để thiên hạ khỏi hiểu lầm là họ câm…chứ thực sự họ biết ǵ đâu mà nói. Mà nói để tránh khỏi bị hiểu lầm là câm th́ chắc chắn chỉ là nói tào lao, nói bậy…Qua phân tích vừa nêu, nhà văn Vũ văn Lộc đă thấy lời nói trên là nói bậy của nhà văn Giao Chỉ chưa?
Và thật đúng: “Khi bác….., trải qua chuyện đời, nghĩ mà không dám nói ra, bác cũng hơi hèn ..(Giao Chỉ viết).”
Vậy mời nhà văn Giao Chỉ đọc
lại đoạn đă viết về giáo sư Hà Mai Phương:
“….Ông là một người cầm bút suốt
đời không bút chiến. Không bao giờ viết một chử để phiền lụy đến ai. Và
San Jose vừa mất đi một người Việt Nam hết sức tử tế…(Giao Chỉ viết)”
Với chức vụ là Giáo Sư và “Ông (Hà mai Phương) là một người cầm bút (viết báo, văn…)” có nghĩa Giáo sư Hà mai Phương đă là người từng “trải qua chuyện đời”, biết ai đúng ai sai, cái phải cái quấy. Ấy thế mà “suốt đời không bút chiến” là có nghĩa “nghĩ mà không dám nói ra”, th́ chứng tỏ “bác (giáo sư Hà Mai Phương) cũng hơi hèn.”
Thưa nhà văn Giao Chỉ, dựa theo cách nói (định nghĩa) của nhà văn (GC), cùng qua phân tích trên, th́ không cách chi chối căi, “rơ nét” Giáo Sư Hà mai Phương đích thực là một “kẻ “hèn””. Và đă “hèn” th́ làm sao c̣n là “một người Việt Nam hết sức tử tế” được nữa! Bởi HÈN là TIÊU BIỂU VỀ TÍNH T̀NH CỦA KẺ LUÔN LUÔN LUỒN CÚI, XU NỊNH VÀ SỢ SỆT!
[Mong độc giả trên diễn đàn thông hiểu, đoạn viết trên chỉ nhằm chứng minh nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc không hề biết lư luận, nhưng thích lập “thành ngữ, danh ngôn”, chứ không nhằm cân nhắc về nhân cách của Giáo Sư Hà mai Phương.]
Do đó, toàn bài viết “San Jose đất bằng nổi sóng” đă thành một mớ ḅng bong, lẫn lộn. Và nhà văn Giao Chỉ đă “gian manh, giảo hoạt” làm mất đi CHÍNH NGHĨA trong công cuộc đấu tranh cho nền Dân Chủ tại San Jose của Công Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản:
“….Trong lịch sử của San Jose chưa bao giờ có cuộc tranh đấu chống một nghị viên cùng sắc tộc và lan qua chống cả thị trưởng và phần lớn các nghị viên khác mănh liệt và lâu dài như vậy….(Giao Chỉ viết)”
Quả là một lối viết “lèo lái” để đánh lừa người đọc, dư luận một cách trơ trẽn!
Thưa nhà văn Giao Chỉ, có ai chống nghị viên Madison Nguyễn đâu? Có ai chống thị trưởng và phần lớn các nghị viên khác đâu? Thiết tưởng nhà văn Giao Chỉ đă có thông số và hiều biết về vấn đề rồi, nên không dẫn chứng nhiều nữa.
Thưa nhà văn Giao Chỉ, Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản ở San Jose chỉ đ̣i hỏi nghị viên Madison, Thị Trưởng và phần lớn các nghị viên khác hăy thực thi quyền hành một cách dân chủ, chứ đừng “dở tṛ” độc đoán, cường quyền:
Bảng kết quả thăm ḍ của Cơ Quan Phát Triển Thành Phố (RDA’s survey result):
Little Saigon : 44/117 tức 37.6%
Saigon Business District: 6/117 tức 5.1%
37.6% > 5.1%
Thế mà nghị viện Madison, Thị Trưởng và phần lớn các nghị viên khác đă chọn tên Saigon Business District.
Vậy xin hỏi nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc: Có cách chi chối căi đó không là “độc đoán, cường quyền”, là “phi dân chủ” không?
Và cuộc phỏng vấn của Luật sư Đỗ văn Quang Minh với nghị viên Forrest Williams, cùng những email riêng của nghị viên Madison Nguyễn… đă được phơi bày, đủ “để xét” nghị viên Madison Nguyễn đă vi phạm Brown Act!
Mời nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc đọc:
“ Quư Khang Tử hỏi về chính sự.
Khổng Tử đáp:
Chính sự cốt ở chỗ cử những người ngay thẳng và gạt bỏ những kẻ gian xảo.
(sk tmt)”
Sao nhà văn Giao Chỉ lại viết ngược ngạo thế này: “….. Hàng ngàn người Việt tham dự vào phong trào Recall nhiệt t́nh và căm thù…..(Giao Chỉ viết)”
Nghị viên Madison đă ĐỘC ĐOÁN, CƯỜNG QUYỀN, VI PHẠM BROWN ACT. Những yếu tố đó đă khẳng định rơ tính GIAN XẢO của một con người.
Vậy RECALL ĐỂ GẠT BỎ KẺ GIAN XẢO, ĐĂ NÓI LÊN SỰ SÁNG SUỐT CỦA CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TY NẠN CỘNG SẢN Ở SAN JOSE VỀ CHÍNH SỰ, th́ nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc không thể “hàm hồ” quy kết đó là sự “căm thù” được.
…………………………………………………
Thưa nhà văn Giao Chỉ, “San Jose đất bằng nổi sóng” của nhà văn (GC) cũng chỉ là một h́nh thức “ra vẻ (giả bộ)” khách quan, nhưng đă lồng đầy dẫy thiên ư. Chính đó là nút thắt khép tác giả (nhà văn Giao Chỉ) vào TỘI HÈN.
Bởi, xin được hỏi:
Thưa nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc, nhà văn là một cư dân San Jose “San Jose, my hometown. (GC-SJ)”. Nhà văn (GC) cũng là một người Việt Tỵ Nạn CS. Nhưng qua bài “San Jose đất bằng nổi sóng”, nhà văn (GC) chưa cho biết nhà văn “có ư” YES hay NO Recall nghị viên Madison Nguyễn.
Ai lại to đầu như nhà văn Giao Chỉ Vũ văn Lộc, không chút “tinh thần”, mà khôn lỏi “đ̣i” khách quan ở giữa, để hướng nào cũng được ĂN XÔI ư?
Đọc qua bài của nhà văn (GC) ai cũng hiểu ư tưởng của nhà văn (GC) rồi, nhưng sao lại không dám viết ra nhỉ?
Nên câu “Khi bác ngoài 70 tuổi, trải qua chuyện đời, nghĩ mà không dám nói ra, bác cũng hơi hèn.(Giao Chỉ viết)”
Mong “bác” Giao Chỉ Vũ văn Lộc đổi lại là: “Khi bác ngoài 70 tuổi, trải qua chuyện đời, nghĩ mà không dám nói ra “hết” ư nghĩ, bác thật quá hèn.
…………………………….
Tiếng chuông điện thoại reng…Tôi nhấc phôn:
- “Ngủ chưa…làm ǵ đấy.”- tiếng người bạn hỏi.
- “Ngủ sao được…đang ngồi nghĩ ….chưa kết quả mà.”- tôi trả lời.
- “Xong rồi, ḿnh không thắng….Yes: 5.237, nhưng No: 6.502…Ngay tại trung tâm sinh hoạt Công Đồng nhiều người khóc…buồn lắm.. thôi khuya rồi…hơn 10 giờ rồi..ḿnh cũng phải về…buồn thật…bye…à, coi lại kết quả trên net đi!”- bạn tôi nói với thêm và tắt phôn.
Tôi đă cảm nhận được…nên chẳng màng coi lại nữa…. nỗi buồn trĩu nặng đè trong ḷng. Tôi chợt nghĩ đến những người đă hi sinh thời gian, ḷng nhiệt t́nh và sự hăng say…trong Ủy Ban Băi Nhiệm, kể cả những người trong ban đấu tranh cho tên Little Saigon, đấu tranh cho nền dân chủ đang bị chà đạp tại San Jose….Họ đang tâm trang thế nào ….Tôi ao ước được chia xẻ với họ…
Tôi co hai chân lên, ngồi thu ḿnh trên ghế….. nỗi tê tái, ê chề đang vắt kiệt thân xác…. tôi gục đầu vào ḷng….ngoài trời San Jose mưa vẫn rơi!
“Rầm”…tiếng va chạm thật mạnh từ đâu không rơ, làm rung chuyển cả căn apartment, đèn phụt tắt…Trong bóng đêm…từ như xa thẳm có tiếng xi xào vang vọng đến tại tôi … “May mà không chết, chỉ bị què thôi…. Chết thế là may, không què quặt th́ cũng khổ…”
Tôi chợt nhớ, đó là mấy lời an ủi, gỡ gạc …cho nạn nhân, của những người trong đám đông về những tai nạn xe cộ từ lâu rồi, lâu lắm rồi mà tôi đă chứng kiến.
Nhưng lần này, những lời đó vang vọng lại với tôi như có ǵ khác lạ…khác lạ biến đổi suy nghĩ cho nhận định…có cái ǵ đó tôi đă lầm. Dó không phải là những lời an ủi, gỡ gạc. Đó chính là lời nói kính thích hướng tiến, hướng hưng phấn để buộc con người phải t́m cách tiến lên, t́m cách vượt qua, t́m cách tự thắng…không được lùi bước trước mọi hoàn cảnh khắc nghiệt.
Hăy nh́n lại vấn đề, con số 5237 (căn cứ vào kết quả lúc 10 giờ PM ngày 3/3/09) là đầy sức mạnh, là đầy dũng lực của công đồng VN tỵ nạn CS mới chỉ riêng khu vực 7 (chứ chưa toàn thành phố San Jose đâu, và chiếc ghế của Thị Trưởng Chuck Reed vào năm 2010 liệu c̣n tồn tại không, nếu thiếu sự ủng hộ của cử tri gốc Việt).
Hăy nh́n lại vấn đề, con số 5237 đă nói lên ư thức thấu triệt của cử tri gốc Việt (mới chỉ riêng khu vực 7) trước lề lối làm việc “độc đoán, cường quyền”…của Nghị viên Madison Nguyễn !
……………………………………..
Hăy nh́n lại vấn đề, nghị viên Madison Nguyễn được 6.502 phiếu No Recall (căn cứ vào kết quả lúc 10giờ PM ngày 3/3/09) là bao gồm hai thành phần:
1- Số người ủng hộ cô.
2- Số người sợ tốn tiền của thành phố.
Vậy cứ tạm chia đôi, th́ nghi viện Madison chỉ được sự ủng hộ (hợp ư nhau) đúng trên số phiếu No Recall là:
6.502: 2 =3251.
Có nghĩa c̣n có 3251 phiếu No Recall chỉ v́ sợ tốn tiền, chứ chưa phải là đă ủng hộ (hợp ư nhau) theo nghị viên Madison.
Vậy đặt vấn đề nếu không có sự sợ tốn tiền, th́ chắc chắn một nửa của số phiếu No Recall (v́ sợ tốn tiền) sẽ ngả theo mỗi bên Yes Recall hay No Recall.
Có nghĩa bên Yes Recall sẽ có thêm số phiếu là: 3250:2=1625
Lúc đó kết quả sẽ là:
Yes Recall: 5237+ 1625= 6862
No Recall :3251+1625= 4876
Hẳn Nghị Viên Madison và phe nhóm đă nh́n ra vấn đề này!
Đó là vần đề được đặt lên bàn mổ, th́ chắc chắn Yes Recall tất thắng, và đó không phải là cách nói an ủi, gỡ gạc…mà thực sư chúng ta đă thành công.
………………………………………..
Một vấn đề thực sự đă thành công, nhưng trước mắt đành chấp nhận thất bại. Những giọt nước mắt, những nỗi buồn, những nấc nghẹn ….nếu có là tất nhiên, như đang phải chịu một nỗi oan ức. Đó hoàn toàn không là ủy mị, mà chính là vẻ đẹp trọn vẹn của những con người biết đấu tranh, của những con người biết cảm xúc, của những con người có ḷng kiên tŕ quyết đi đến cùng cho thắng lợi.
Những ǵ thuận ḷng người là hợp ư trời. Trời vẫn đang khóc thương cho chúng ta.
Ngoài kia…trong âm u của đêm tối San Jose…mưa vẫn rơi!
Trân trọng,
BN 587
San Jose đất bằng nổi sóng
Giao Chỉ-San José
Khi anh chưa 20 tuổi, chưa biết cuộc đời,
nghĩ mà không dám nói ra, anh là thằng hèn.
Khi bác ngoài 70 tuổi, trải qua chuyện đời, nghĩ mà không dám nói ra, bác
cũng hơi hèn.
V́ vậy tôi viết bài này cho tỉnh nhà, San Jose, my home town.
****
Nghị viên Madison Nguyễn phát biểu chống băi nhiệm tại CLB cảnh Sát San José ngày 11/1/2009. Tường Linh/Việt Tribune
Đêm xuống đă thật lâu, trước khi ngồi viết, canh khuya vắng lặng, tôi mở máy điện toán đọc thư bạn. Lẫn trong hàng trăm email ứ đọng cả tuần v́ cuộc chiến giữa hai phe về chuyện Recall, có thư của bạn Hà Mai Việt. Anh Việt báo tin sẽ qua San Jose dự buổi họp mặt của đồng hương Quảng Trị. Bác vốn có liên hệ bên quê ngoại với miền đất Quảng và trước năm 1975 đă từng làm tiểu khu trưởng ải địa đầu của miền Nam.
Tưởng nhớ Hà Mai Phương
Bạn Việt muốn vợ chồng tôi ngồi cùng bàn dự tiệc với anh chị vào buổi chiều Chủ nhật. Đây là chuyện thường t́nh giữa bạn học từ thưở c̣n thơ ấu t́m về với nhau. Chúng tôi cùng học tiểu học ở trường Gốc Ngái, Nam Định, tên tây gọi là Prière de L’Isle. Thân phụ của anh Việt là cụ Hà Mai Anh làm hiệu trưởng.
E mail tiếp theo anh Việt báo tin ông em là giáo sư Hà Mai Phương qua đời. V́ vậy cuối tuần này đại tá thiết giáp Hà Mai Việt qua San Jose tưởng là vui với anh em Quảng Trị mà hóa ra đi đưa đám người em ruột thịt tài hoa.
Gia đ́nh chúng tôi cũng hơi dè dặt khi tham dự các buổi họp mặt giữa lúc San Jose đang nổi trận phong ba. Nhưng khi nhận tin buồn, đă bỏ qua các nỗi ngần ngại để xin ban tổ chức dành chỗ ngồi chung với anh chị Hà Mai Viêt. Gọi là cho trọn nghĩa đồng hương Nam Định, đồng ngũ Cộng Ḥa và đồng trường Nguyễn Khuyến. Trước cái chết của Hà Mai Phương, nào ai biết ngày sau ra sao. Xin một lần ngồi bên nhau cho thêm ư nghĩa trong cuộc sống vô thường. Và cùng tưởng nhớ Hà Mai Phương.
Giáo sư Phương vốn là người ở San Jose trên 30 năm có lẻ. Hai anh chị rất hiền lành nghiêm túc. Cùng đi làm và cùng nghiên cứu sáng tác về văn hóa, sử địa. Hết sức kín đáo và hết sức đôn hậu. Trong kho tàng sáng tác của giáo sư Hà Mai Phương tôi vẫn c̣n nhớ măi 1 cuốn sách nhỏ nhưng vô cùng ư nghĩa. Đó là cuốn niên giám thương mại Việt Nam tại San Jose vào thời kỳ 70.
Ngày nay trải qua một phần ba thế kỷ bể dâu, San Jose có đến 5 cơ sở phát hành niên giám điện thoại. Cuốn nào cũng dày ngang bằng với trang vàng của Mỹ. Nhưng chẳng ai biết rằng người sáng tác niên giám thương mại đầu tiên của San Jose là giáo sư Hà Mai Phương. Ông là một người cầm bút suốt đời không bút chiến. Không bao giờ viết một chử để phiền lụy đến ai.
Và San Jose vừa mất đi một người Việt Nam hết sức tử tế.
San Jose ngày xưa
Khi gia đ́nh chúng tôi đến San Jose hơn 30 năm trước không phải chỉ gặp gia đ́nh anh chị Hà Mai Phương mà c̣n rất nhiều người khác. Lúc đó San Jose là đất nhà quê. Phong trào điện tử mới chớm nở. Các giáo sư, sĩ quan, công chức và anh em học sinh, sinh viên Việt Nam đủ mọi thành phần của miền Nam đều đua nhau đi học điện. Tất cả đều hết sức khép nép hiền lành, tử tế. Tứ hải giai huynh đệ. Mọi người đều là anh em. Dường như không ai biết quá khứ của nhau, nên chuyện nhà khép kín như bưng. Không có chào kính, không có thưa bẩm, không có ai được gọi là giáo sư hay cấp bậc nhà binh. Coi như dân ta tất cả đều là phó thường dân Hoa Kỳ, và chúng tôi có phần hơi nể Mỹ. Trong hoàn cảnh di tản buồn như vậy, chúng tôi đă nhớ Saigon quay quắt.
Cùng với sự phát triển của điện tử, hầu hết anh em ta làm thợ điện và thợ ráp. Nếu có chút hoa tay th́ học nghề thợ vẽ. Những mái đầu cúi xuống, những mạch điện mờ mịt, chiếc radio bên cạnh rỉ rả lời ca Nam Lộc …Saigon ơi, ta nhớ người … trên đài radio Đông Thành của nhạc sĩ Phạm Mạnh Đạt. Lời giới thiệu tiếp theo: “Đêm nhớ trăng Saigon”, thơ Du Tử Lê nhạc Phạm Đ́nh Chương…Lúc đó radio Đông Thành là chương tŕnh Việt ngữ đầu tiên trên toàn quốc Hoa Kỳ, thính giả San Jose đa số c̣n một nửa gia đ́nh tại Việt Nam. Họ là những người di tản buồn 75, là thuyền nhân tỵ nạn của thập niên 80. Đa số vẫn c̣n chân ướt chân ráo. Từ 2,000 người lên đến 20 ngàn người. Cộng đồng San Jose ngày càng đông đảo. Trên con đường số 1 đi lên phía Bắc có hai ṭa cao ốc. Thời đó dân Việt chỉ biết đến County mà không cần biết đến City. Quận Santa Clara là nơi để lănh welfare, foodstamp. Chưa có chuyện ǵ phải giao dịch làm ăn với City. Không ai biết rằng 20 năm sau sẽ có cuộc tranh đấu làm điên đảo cả ṭa thị xă v́ hai chữ Saigon.
Một cộng đồng không b́nh yên
Từ câu chuyện của người tử
tế Hà Mai Phương ra đi, tản mạn qua lịch sử của người Việt tại thung lũng
điện tử, giờ đây là chuyện thời sự nổi sóng của San Jose. Biết bao nhiêu
trang báo, giấy bút, lời nói và h́nh ảnh từ năm 2008 kéo qua 2009 v́ câu
chuyện yêu thương 2 chữ Saigon. Saigon nhỏ bé, Saigon yêu dấu, Little
Saigon.
Bây giờ trận chiến sẽ kết thúc trong một vài ngày vào đầu tháng 3-2009.
Xin được tóm tắt như sau:
Trong số 10 khu vực của
thành phố San Jose, khu vực 7 tại vùng Senter, Tully và Story là nơi có 25%
người Việt và có triển vọng dành cho một nghị viên gốc Việt trúng cử.
Tháng 11-2002 nghị viên da đen Terry trúng cử chung kết khu 7. Nhưng hai năm
sau v́ hạnh kiểm xấu phải từ chức. Theo luật định chưa hết nhiệm kỳ 4 năm
nên phải tổ chức bầu lại. Tháng 6/2005 bầu sơ bộ có 8 ứng cử viên, trong đó
có hai cô gái họ Nguyễn: Madison và Linda. Ai cũng nói là người Việt không
nhường nhau sẽ bị chia phiếu. Kết quả hết sức ngoạn mục. Cả hai cô vào chung
kết. Kỳ đó có 7,490 cử tri đi bầu. Trận chung kết tháng 9/2005 cô Madison
chiến thắng. Kỳ này con số đi bầu rất cao lên đến gần 9,000 cử tri tại khu
7. Và cô nghị Madison ngồi ghế tạm thời đi nốt nhiệm kỳ của ông Mỹ đen Terry
cho đến tháng 6/2006 tranh cử chính thức. Và cô đă thắng cử dễ dàng cho
nhiệm kỳ chính thức 4 năm từ 2007 đến 2010.
Từ khi bước vào nhiệm kỳ
chính thức, trong cộng đồng Việt Nam đă có 2 phe cùng yểm trợ cô Madison
nhưng đă có những quan điểm khác biệt.
Những phức tạp ngày càng tạo thêm chia rẽ. Sáng
kiến của Madison đặt tên cho một khu thương mại Story trở nên đề tài tranh
chấp ngày càng mănh liệt.
Trong lịch sử của San Jose chưa bao giờ có cuộc tranh đấu chống một nghị
viên cùng sắc tộc và lan qua chống cả thị trưởng và phần lớn các nghị viên
khác mănh liệt và lâu dài như vậy.
Cuộc vận động hết sức mạnh
mẽ của phe tranh đấu đă làm thành phố phải nhượng bộ, tuy nhiên nội dung
thỏa hiệp th́ rất giới hạn và khe khắt.
Những người đấu tranh cho Little Saigon ghi nhận ngay được rằng họ chỉ mới
thắng được một bước đầu với kết quả dưới h́nh thức rất mơ hồ.
Họ quyết định mở mặt trận Recall, v́ cho rằng chính là cô
nghị viên Madison là thủ phạm.
Đến đây th́ cuộc chiến xoay chiều. Phe Recall tiếp tục hoạt động hữu hiệu nhưng đă có những người Việt tổ chức thành nhóm chống Recall. Mặt khác hầu hết các giới chức dân cử Hoa Kỳ từ liên bang đến tiểu bang, cảnh sát, cứu hỏa, nghiệp đoàn và báo chí Mỹ không đồng ư Recall.
Biểu t́nh chống Nghị viên Madison Nguyễn trước Toà Thị Chính San José. Tường Linh/Việt Tribune
Hàng ngàn người Việt tham dự vào phong trào Recall nhiệt t́nh và căm thù. Phong trào đă kêu gọi được sự yểm trợ vô điều kiện về tinh thần của hầu hết các tổ chức cộng đồng người Việt khắp Hoa Kỳ.
Tuy nhiên cũng có hàng trăm người Việt khác can đảm đứng lên phát biểu ư kiến công khai chống Recall. Cả hai phe đều đưa ra các lư lẽ rất chính đáng nhưng hoàn toàn một chiều và chủ quan.
Những người Việt c̣n lại không lên tiếng nhưng phần lớn có thân hữu, bạn bè ở cả hai phía. Chúng tôi là người Việt cố đứng bên ngoài cuộc chiến, không có khả năng ḥa giải. Cộng đồng Việt Nam đứng bên lề hoàn toàn bất lực không thể can ngăn nhưng sẽ cùng chia sẻ hậu quả đáng tiếc giữa cuộc tranh chấp tương tàn trong anh em và giữa cộng đồng Việt đối với người Hoa Kỳ tại địa phương.
Ông Pete McHugh, nguyên chủ
tịch giám sát viên quận Santa Clara và hiện là phó thị trưởng Milpitas có
hỏi tôi rằng ư kiến ra sao. Chúng tôi trả lời, bất cứ kết quả ra sao th́ cả
hai phía đều là người thua cuộc. Cả hai phe thành phố với ông thị trưởng, cô
nghị viên Madison và phe tranh đấu cùng với cả cộng đồng Việt Nam đều thua
cuộc. Phải mất một thời gian dài để hàn gắn. Bên nào cũng đồng ư là có
thương tổn nhưng hai bên vẫn chỉ lỗi cho đối phương. Riêng chúng tôi xin có
ư kiến rằng lỗi lầm ở cả hai phía.
Trước hết với tư cách là một cư dân thành phố tôi cho rằng cả ông thị
trưởng, cả hội đồng và cô nghị viên gốc Việt đều thiếu khả năng lănh đạo.
Không có khả năng cầm quyền. Hoặc là quí vị phải
dùng luật lệ đứng đắn và mạnh mẽ, hoặc là ḥa giải mềm dẻo để giải quyết từ
bước đầu. Cứng không ra cứng, mềm không ra mềm. Cứ để ngày qua ngày, từ sơ
hở này qua sơ hở khác. Có lúc như khích lệ cuộc đấu tranh. Luôn luôn tính
toán sai lầm khả năng vận động của phong trào. Sau cùng lảnh hậu quả bất
hạnh rất phiền phức và tốn kém cho thành phố. Phê b́nh công việc của ông thị
trưởng trong năm 2008, dư luận báo chí Mỹ cho điểm xấu về vai tṛ lănh đạo
trong vụ Little Saigon.
Với tư cách một thành viên của cộng đồng Việt, chúng tôi nghĩ rằng quí vị phe tranh đấu đă đưa phong trào lên cao mănh liệt, nhưng không có đủ khả năng lănh đạo để thống nhất chỉ huy và dừng bước ở đúng lúc cần thiết.
Tất cả các vị dân cử từ liên
bang, tiểu bang và thành phố đều cho rằng khi đấu tranh cho một danh hiệu,
họ không có ư kiến. Nhưng v́ lư do này mà tiến tới recall, th́ dù thành
công, họ vẫn cho rằng lạm dụng dân chủ để giải mối hận thù.
V́ vậy ba mươi năm xây dựng mối giao t́nh với toàn bộ cộng đồng địa phương
từ hành pháp, tư pháp qua lập pháp tại địa phương này có thể trở thành đổ
vỡ. Liệu chúng ta có nên hy sinh tất cả t́nh nghĩa lâu dài như vậy chỉ v́
oán thù đối với cô nghị viên gốc Việt thiếu tinh thần thỏa hiệp. Cô nghị
viên mà chính quư vị đă ủng hộ qua hai lần bầu cử.
Cuộc tranh đấu đă thiếu một cái thắng khi cần thiết.
Lẽ dĩ nhiên c̣n có rất nhiều chi tiết không cần nhắc đến về những sai lầm và khuyết điểm của cả hai bên. Điều đáng tiếc là các đoàn thể chính trị chống cộng nổi tiếng cũng chia làm hai phe. Các hội đồng hương tan nát v́ theo hai chiến tuyến. Các vị cao niên anh em một nhà từ nhau v́ chuyện Saigon. Các đoàn thể quân đội cũng không c̣n đứng bên nhau. Hai lễ chào cờ đầu năm tại hai nơi trong một thành phố . Cả hai bên đều v́ chính nghĩa quốc gia và danh dự cộng đồng. Ḷng thù hận đă làm cho một cộng đồng nổi sóng và làm cho một thành phố không b́nh yên.
Sự nghịch lư trong đời sống
Trong số hàng ngàn đô thị
tại Hoa Kỳ, San Francisco là thành phố thân Cộng số một. Tại đây có sự hiện
diện của ṭa lănh sự với các buổi tiếp tân luôn luôn có mặt viên chức của
quận hạt Cựu Kim Sơn. Thành phố San Francisco chính thức kết nghĩa chị em
với Thành Hồ. Rơ ràng San Francisco là thành phố thân Cộng công khai và cụ
thể.
Nhưng San Francisco vẫn đươc cộng đồng Việt Nam chống Cộng bày tỏ t́nh nghĩa
thắm thiết.
Tại sao?
Vấn đề giao tế nhân sự.
Thị xă San Jose trước sau
như một, không có nhu cầu gặp gỡ hay giao tiếp với cộng sản Việt Nam. Thị
trưởng và các nghị viên đều hết sức bày tỏ tinh thần sống chết với cờ Vàng.
Tại sao lại có các vị nhân sĩ danh tiếng Việt Nam chỉ tay vào ṭa thị sảnh
vô tội nói rằng đây là nơi cộng sản đă chiếm đóng.
Tại sao sự thể lại xảy ra như vậy?
Trả lời: Chỉ là vấn đề giao tế nhân sự.
Tôi ghét anh th́ anh thành cộng sản. Anh ghét tôi th́ tôi bị chụp mũ nằm vùng. Yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau “chụp mũ” tông ty họ hàng.
Bài học sau cùng là chúng ta cần ăn ở với nhau cho tử tế. Đó là nhu cầu của từng con người và là nhu cầu bắt buộc của các chính trị gia.
Trong hoàn cảnh của cơn sóng gió tại San Jose, người tranh đấu ở hoàn cảnh phải có những hành động quá độ, nhưng phải biết rằng họ rất cần một bộ thắng thật tốt. Phải hiểu rằng v́ không kiểm soát được nội bộ nên đă làm cho dư luận Hoa Kỳ bầy tỏ thái độ qua báo chí và các vị dân cử. Trong khi đó phía trách nhiệm từ thành phố cần phải chừng mực và có tinh thần ḥa giải thực sự. Đó là đức độ cần thiết của các chính trị gia. Cá nhân chúng tôi đă từng là nạn nhân rất vô lư của những cuộc biểu t́nh chống đối. Tôi thông cảm với những hành động quá khích. Đă biểu t́nh th́ phải ồn ào, mănh liệt và đôi khi không hợp lư.
Phải chờ cho sóng gió qua đi
rồi mới nói chuyện phải trái.
Sau trận thư hùng ngày 3 tháng 3 năm 2009. Tất cả chúng ta đều phải làm lại
từ đầu . Phải làm người tử tế. Cùng giữ cho thành phố được b́nh yên.
V́ đây chính là miền đất của tự do và dân chủ.
Dù thắng hay bại, th́ đoạn đường c̣n lại là phải hàn gắn sự đổ vỡ tang thương. Và trong công việc này sẽ cần có sự tham dự của tất cả mọi người. Chỉ tiếc rằng chúng ta không c̣n ông Hà Mai Phương để soạn cho anh em một cuốn niên giám điện thoại của những người tử tế. Để mời ngồi lại nói chuyện t́nh cảm thương yêu. T́nh thương đích thực dành cho Sài G̣n ngày xưa, và cũng phải công b́nh dành chút t́nh cảm cho San Jose của ngày nay.
San Jose, my hometown. (GC-SJ)
Trang Chủ . Kim Âu . Lưu Trữ. Báo Chí . RFI . RFA . Tác Giả . Chính Trị . Văn Nghệ . Khoa Học . Mục Lục . Quảng Cáo . Photo . Photo 1. Tinh Hoa .
MINH THỊ
Bài trong trang này nhằm cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu tham khảo, điều nghiên của Người Việt Quốc Gia trong tinh thần "tri kỷ, tri bỉ", " biết ta, biết địch" để nhận rơ những âm mưu, quỷ kế, ngôn từ và hành động của kẻ thù và có phản ứng, đối sách kịp thời.
US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám