Trang ChủKim ÂuBáo ChíLưu TrữVấn ĐềChính Nghĩa ViệtĐà LạtThư QuánDịch ThuậtTự Điển

Tác Phẩm Chính Nghĩa BBC LONDON HISTORY AUSTRALIAN RFI PARIS Chân Thiện Mỹ Tác Giả

ESPN3Sport TVMusicLotteryDanceSRSB RadioLearning

 

 

 

 

US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn

NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn

 

 

 

 

 

Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Trình A Sám

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hồi Ký

 

Một cuộc trao trả tù binh gay go

 

 

Theo tinh thần hiệp định Ba Lê, thì mỗi Vùng Chiến Thuật đều có thiết lập một doanh trại vừa làm bản doanh và chỗ tạm trú cho các phái đoàn Băc Việt và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Cùng với phái đoàn VNCH và Hoa Kỳ, Ban Liên Hợp Quân Sự 4 Bên được thiết lập tại Đà Nẵng.  Ngoài ra tại mỗi Vùng CT một Ủy Hội Kiểm Soát Đình Chiến cũng được thiết lập tại đây. Ủy Ban này gồm có: Phái Đoàn CS Ba Lan, phái đoàn CS Hung Gia Lợi, phái đoàn Canada, phái đoàn Nam Dương, phái đoàn Hoa Kỳ và phái đoàn VNCH.

Tù binh của 2 bên, BV, MTGPMN (1 bên) và VNCH (1 bên) sẽ được lần lượt trao trả.  Trong kế hoạch trao trả tù binh, Ủy Ban Liên Hiệp Quân Sự 4 Bên Trung Ương đánh một công điện hỏa tốc ra lệnh Ban LHQS 4 Bên Vùng 1 chiến thuật chuẩn bị tiếp nhận 100 tù binh VNCH do Bắc Việt trao trả.  Việc tiếp nhận không trễ qúa 1 tuần kể từ ngày nhận công điện.

Ngày N + 1: 

Chúng tôi tức tốc triệu tập một buổi họp gồm có:

-  Đại Tá Trưởng Phái Đoàn và Trung Tá Phó Trưởng Phái Đoàn Hoa Kỳ

-  Đại Tá Trưởng Phái Đoàn và Trung Tá Phó Trưởng Phái Đoàn VNCH (là tôi)

-  Thượng Tá Trưởng Phái Đoàn và Trung Tá Phó Trưởng Phái Đoàn Bắc Việt

-  Trưởng và Phó Phái Đoàn Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cùng 2 nhân viên

-  Thông dịch viên

để thảo luận công tác tiếp nhận 100 tù binh VNCH.  Mọi chi tiết thảo luận tập trung vào vấn đề di chuyển đến nơi trao trả bằng trực thăng do VNCH cung cấp.  Ngoài ra lộ trình trực thăng bay, dâú hiệu nhận diện cho trực thăng đáp, an ninh lộ trình bay, địa điểm họp, an ninh nơi họp, vấn đề ăn uống v.v.  được các phái đoàn BV và MTGPMN trình bày.  Chỉ vào bản đồ phái đoàn BV cho biết đường bay sẽ từ Đà Nẵng đến nơi họp nằm về phía Tây Tỉnh Lỵ Quảng Ngãi, trong rừng sâu, khoảng 25 cây số đường chim bay. 

Tháp tùng chúng tôi có phái Đoàn CS Ba Lan, phái đoàn CS Hung Gia Lợi, phái đoàn Canada, phái đoàn Nam Dương, phái đoàn Hoa Kỳ.  Sự có mặt của các phái đoàn này làm cho chúng tôi yên tâm hơn vì họ sẽ chứng kiến vi phạm của chúng nếu có.  Tiếp theo Trưởng Đoàn BV trình bày thêm:

-          Chúng tôi đã cho lệnh du kích không được bắn lên trực thăng của qúy vị.  Nếu trực thăng bay ra ngoài đường bay ấn định (1 km rộng) thì nếu có chuyện gì xẩy ra qúy vị (VNCH) sẽ chiụ trách nhiệm. 

-          Tôi trình bày:  Chúng tôi đòi hỏi phải có 1 SQ cao cấp của BV  ngồi chung với chúng tôi trong trực thăng. 

Buổi họp càng lúc càng sát khí, hai bên đối chất, căng thẳng, lắm lúc văng tục trong bàn hội nghị.  Chúng tôi trả đũa sau những lời lẽ côn đồ của chúng vì vậy chúng mới dịu giọng tiếp tục họp.  Sau 4 tiếng đồng hồ hội nghị chấm dứt, mọi người ra về, chuẩn bị cho ngày lên đường.

Ngày N + 2:

Tôi họp ban tham mưu của Ban LHQS 4 Bên Vùng 1 Chiến Thuật để trình bày lệnh hành quân, có Phòng HQ Quân Đoàn, SĐ 2 BB, đại diện SĐ 1 KQ tham dự.  Mọi sự yểm trợ đều do Quân Đoàn và Sư Đoàn 2 Bộ Binh đóng tại tỉnh lỵ Quảng Ngãi đảm nhận.  Quân Đoàn ra lệnh cho Sư Đoàn I Không Quân tăng cường 5 trực thăng ngoài 2 chiếc cơ hữu của Ban LHQS.  Tất cả đều sơn màu da cam, màu mà Hiệp Định Ba Lê ấn định.  Như vậy chúng tôi sẽ có tất cả 7 trực thăng để chuyên chở các phái đoàn và 100 tù binh VNCH.  Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.  Mỗi SQ một nhiệm vụ.

Riêng tôi là người được chỉ định chỉ huy tổng quát cuộc hành quân tiếp nhận 100 tù binh VNCH này.

Ngày N + 3: 

Chúng tôi trình bày mọi chi tiết lên Trung Tướng Tư Lệnh QĐ1/Vùng 1 Chiến Thuật.  Trung Tướng ra lệnh cho Phòng Hành Quân, SĐ 2 Bộ Binh và SĐ 1 KQ chuẫn bị tiếp cứu nếu có chuyện bất trắc xẩy ra.  Lệnh hành quân đã ban ra, mọi sự yểm trợ đã được tiên liệu. Tất cả đều xong đâu vào đấy chờ ngày xuất phát. Tháp tùng chúng tôi có Phó Tỉnh Trưởng Hành Chánh tỉnh Quảng Nam, Quảng Ngãi và Thị Xã Đà Nẵng, 1 thông dịch viên, 1 Bác Sĩ, 2 y tá cộng với thuốc men.  Máy truyền tin được mang theo với 2 nhân viên để liên lạc với Quân Đoàn I, Sư Đoàn 2 Bộ Binh, SĐ 1 Không Quân và Trung Ương.

 

Ngày N + 4:

07g00 sáng:

7 trực thăng màu da cam từ từ bay tới, lượn nhiều vòng xong đáp xuống với tiếng động cơ vang dậy cả một góc trời. 

 

07g30 sáng:

Chúng tôi buớc lên trực thăng, lòng hồi hộp, lảng vảng trong trí tôi nhiều câu hỏi như lộ trình bay, bãi đáp, địa điểm họp, tất cả những thứ đó như thế nào có bảo đảm đã được an ninh hay không.  Tuy suy nghĩ vậy chứ tôi rất bình tĩnh.

 

08g00 sáng:

Sau nửa giờ bay, đằng xa thấy một làn khói khổng lồ bay lên không trung, tôi biết đó là bãi đáp.  Trực thăng bèn quay vài vòng rồi đáp, cát bụi bay tứ tung cả một vòm trời.  Một phái đoàn VC gồm Bí Thư Tỉnh Quảng Nam, Bí Thư Tỉnh Quảng Ngãi, Bí Thư Thị Xã Đà Nẵng và khoảng 6 nhân viên nam và 4 nữ y tá của chúng với y phục màu trắng tháp tùng tiếp đón chúng tôi.  Chúng muốn khoe chỗ rừng sâu  như thế này mà cũng có những nữ y tá trẻ đẹp không kém gái thành thị.

Sau đó họ mời chúng tôi vào một ngôi nhà lợp bằng lá, không có vách, bày biện đủ thứ nào là bia La Rue của ta, thuốc là nhãn hiệu Điện Biên Phủ, vài dĩa khoai lang, khoai mì, vài dĩa xôi với muối đậu phụng để mời chúng tôi điểm tâm. Chúng dùng những nữ y tá y phục trắng toát, xinh đẹp mục đích khoe khoang đời sống sung túc của chúng tại đây.  Chúng mời thuốc Điện Biên Phủ để khoe chiến thắng Quân Đội Pháp năm 1954.

 

09g00 sáng hội nghị bắt đầu. 

Tôi đứng dậy cám ơn mọi người đã đón tiếp chúng tôi.  Theo lệnh của Ủy Ban LHQS 4 Bên Trung Ưong hôm nay chúng tôi đến đây để tiếp nhận 100 tù binh VNCH do qúy ông trao trả.  Chúng bèn đưa tôi một danh sách không có số thứ tự đằng trước tên.  Tôi biết dụng ý của chúng nó là để chúng tôi không đếm được có bao nhiêu người.  Với một giọng đanh thép tôi đọc tên từng tù binh VNCH và số thứ tự.  Đọc xong danh sách đếm đi đếm lại chỉ có 99 người, thiếu mất một (1)  người.  Thông dịch viên dịch ra Anh Ngữ.  Các phái đòan ngoại quốc lắng nghe, sau khi biết danh sách chỉ có 99 tù binh VNCH, họ rất ngạc nhiên nhưng chưa hiểu nguyên do. 

Tôi vặn hỏi

- Chúng trả lời “Trung Ương ra lệnh trao trả 100 người là sai chứ chúng tôi chỉ có 99 người thôi”. 

- Tôi nói, hư thật như thế nào thì tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ liên lạc với Trung Ương.

Nói xong tôi gọi máy về Trung Ương báo cáo tình hình và đợi lệnh.  Tôi cũng báo cáo về Quân Đoàn là chúng không thi hành đứng đắn lệnh của Trung Ương.  Nửa giờ sau Trung Ương cho lệnh là bất cứ gíá nào phải nhận đủ 100 tù binh VNCH trong ngày hôm nay chứ không phải 99. 

Giằng co với chúng, nổi giận, tôi nói: 

- “Nếu không đủ 100 nguời thì chúng tôi ở lại đây cho đến khi nào đủ 100 người chúng tôi mới ra về. 

Lời qua tiếng lại đều vô hiệu.  Chúng bèn nổi cáu thốt lên thật lớn:

“Chúng tôi chỉ có chừng đó người mà thôi, nếu Qúy Vị không chịu tiếp nhận thì cứ việc ở lại đây, chúng tôi không bảo đảm an ninh và chúng tôi không có thức ăn cho qúy vị”. 

Tôi quát lớn.

“Tôi không sợ sự đe dọa của các Ông, chúng tôi ở đây cho đến ngày mai, ngày mốt, cho đến khi nào đủ 100 người thì chúng tôi mới chịu ra về.

Các phái đoàn trong Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến cũng lấy làm lo âu bèn báo cáo tình hình về Trung Ương của họ. 

 

12 giờ trưa hội nghị bế tắc. 

Họ mời chúng tôi dùng bữa ăn trưa.  Thức ăn bày biện khá nhiều, vì chúng muốn tuyên truyền là đời sống của chúng không thua gì tại miền đồng bằng.  Ăn xong lúc 01g trưa, nghỉ thêm 15 phút, rồi tiếp tục họp.  Lúc nghỉ chúng chạy quanh mời tôi bia Ra Rue và thuốc Điện Biên Phủ.  Lối ân cần mời tôi đủ thứ để mua chuộc sự nhẹ dạ của tôi nhận 99 người.

01g15 trưa trở lại họp

Buổi họp giằng co mãi, chúng cương quyết không chịu trả đủ số 100 người.  Tôi bèn ra lệnh cho phái đoàn VNCH rời bàn hội nghị ra ngoài chờ khi nào chúng nhượng bộ chúng tôi mới trở lại họp.  Tất cả lệnh của tôi đều được thông dịch cho các phái đoàn trong Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Đình Chiến nghe, đặc biệt để Ba Lan và Hung Gia Lợi là 2 phái đoàn CS hiểu rõ sự việc. 

 3 giờ chiều:

Chúng tôi vẫn ngồi đợi, vì có họp cũng vô ích.  Đột nhiên tôi thấy Trửơng Phái Đoàn Ba Lan & Hung Gia Lợi tiến đến gần Bí Thư Nam Ngãi nói những gì mà tôi không biết.  Tôi đoán có lẽ 2 phái đoàn CS này thúc dục chúng phải nói sự thật.

03g30 chiều:

Đột nhiên chúng mời chúng tôi trở lại họp.  Ngồi vào bàn Bí Thư Nam Ngãi trịnh trọng tuyên bố với một giọng ôn hòa hơn trước: 

- Chúng tôi sẽ trao trả đủ 100 người. 

- Tôi hỏi, vậy thì người thứ 100 này ở đâu mà có. 

- Bí Thư Nam Ngãi trả lời:

“Thưa Ông Trưởng Phái Đoàn VNCH “sở dĩ chúng tôi định không trả người thứ 100 bởi vì người ấy bị bệnh qúa nặng sắp chết”.

- Tôi quát lớn “Các ông là những người vô nhân đạo, các ông giữ lại một người mà căn bệnh đang cướp lấy mạng sống để che dấu sự thiếu thốn thuốc men chữa trị của các Ông hay sao. 

- Vâng, chúng tôi không trả anh tù binh thứ 100 này để khỏi mất mặt chúng tôi

Thật vậy chúng nó không có thuốc chữa trị mới ra nông nổi này.  Tôi liền hỏi dồn.

- Vậy thì người ấy hiện giờ ở đâu?

- Cách xa đây 6 cây số đường chim bay, Bí Thư Nam Ngãi trả lời 

- Tôi liền tức tốc yêu cầu chúng để tôi cấp một trực thăng cấp cứu cùng đi với một cán bộ của chúng vào bốc anh tù binh VNCH đang hấp hối.

 

04g chiều: 

Trực thăng chở anh Thương Binh VNCH về nơi chúng tôi họp, bụng đã bị sình, chân tay bị thũng, nằm tê liệt không nói năng gì đuợc, chỉ nhép môi lẩm bẩm cám ơn chúng tôi đã cứu anh.  Vì bệnh tình của Anh Thương Binh qúa trầm trong, tôi liền cho một trực thăng chở gấp Anh về Quân Y Viện Duy Tân Đà Nẵng chữa trị may ra cứu sống.

 

05g00 chiều:

Tiếp theo 99 tù binh VNCH còn lại được trực thăng bay vào vùng địch, đợt này đến đợt khác, bốc về Quân Y Viện Duy Tân Đà Nẵng để kiểm tra sức khỏe.  Nhìn những tù binh VNCH mà lòng tôi se lại, vì mỗi anh chỉ còn da bọc xương, thậm chí có nhiều anh khi xê dịch  phải chống gậy. 

 

09 giờ tối:

Cuộc trao trả tù binh VNCH hoàn tất.  Chúng tôi liền báo cáo về Trung Ương và Quân Đoàn 1.

Qua ngày hôm sau tôi và phòng Xã Hội Quân Đoàn I đến bệnh viện ủy lạo.  Riêng anh quân nhân gần chết đã được cứu sống, 5 ngày sau anh trở lại bình thường.  Một trăm tù binh VNCH đã được ơn trên phù hộ thoát khỏi ngục tù CS, về với gia đình một thời gian xong trở lại đơn vị.

Riêng tôi, xin cám ơn Thượng Đế đã cho tôi một nghị lực vượt qua những khó khăn, trở ngại để làm tròn sứ mạng, đó là tiếp nhận 100 quân nhân tù binh VNCH khỏi bàn tay độc ác của CS.

 

Nguyễn Khắc Vinh

Oklahoma City ngày 12 -01-2013

 

 

 

 


 


 

 

  http://www.chinhnghia.com/

http://chinhnghiaviet.informe.com/forum/

http://nguoidalat.informe.com/forum/

http://chinhnghiamedia.informe.com/forum/

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Your name:


Your email:


Your comments: