MINH THỊ
NGƯỜI QUỐC GIA ĐẶT QUYỀN LỢI CỦA TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC LÊN BẢN VỊ TỐI THƯỢNG CHỨ KHÔNG TRANH QUYỀN ĐOẠT LỢI CHO CÁ NHÂN, PHE NHÓM, ĐẢNG PHÁI HAY BẦY ĐÀN TÔN GIÁO CỦA M̀NH.
NGƯỜI QUỐC GIA BẢO VỆ LĂNH THỔ CỦA TIỀN NHẦN, GIỮ G̀N DI SẢN VĂN HÓA DÂN TỘC, ĐĂI LỌC VÀ KẾT HỢP HÀI H̉A VỚI VĂN MINH VĂN HÓA TOÀN CẦU ĐỂ XÂY DỰNG XĂ HỘI VÀ CON NGƯỜI VIỆT NAM PHÙ HỢP VỚI XU THẾ TIẾN BỘ CỦA NHÂN LOẠI.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
v White House v National Archives v
v Federal Register v Congressional Record
v Associated Press v Congressional Record
v Reuter News v Real Clear Politics
v MediaMatters v C-SPAN v.
v Videos Library v Judicial Watch v
v New World Order v Illuminatti News
v New Max v CNSv Daily Storm v
v Observe v American Progress v
v The Guardian v Political Insider v
v Ramussen Report v Wikileaks v
v The Online Books Page v Breibart
v American Free Press v Politico Mag
v National Review - Public Broacast v
v Federation of Anerican Scientist v
v Propublica v Inter Investigate v
v ACLU Ten v CNBC v Fox News v
v CNN v FoxAtlanta v Gateway
v Indonesian News v Philippine News v
v Nghiên Cứu Quốc Tế v Nghiên Cứu Biển Đông
v Thư Viện Quốc Gia 1 vThư Viện Quốc Gia
v Học Viện Ngoại Giao v Tự Điển Bách Khoa VN
v Ca Dao Tục Ngữ v Học Viện Công Dân
v Bảo Tàng Lịch Sử v Nghiên Cứu Lịch Sử v
v Dấu Hiệu Thời Đại v Viêt Nam Văn Hiến
v QLVNCH v Đỗ Ngọc Uyển v
v Khoa HọcTV v Sai Gon Echo v
v Viễn Đông v Người Việt v
v Việt Báo v Việt List v Xây Dựngv
v Phi Dũng v Việt Thức v Hoa Vô Ưu
v Đại Kỷ Nguyên v Việt Mỹv
v Việt Tribune v Saigon Times USA v
v Người Việt Seatle v Cali Today v
v Dân Việtv Việt Luận v Thơ Trẻ v
v Tin Mới vTiền Phong v Xă Luận vvv
v Dân Trí v Tuổi Trẻv Express v
vLao Động vThanh Niên vTiền Phong
vSài G̣n v Sách Hiếm v Thế Giới v Đỉnh Sóng
vChúng Ta v Eurasia v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ
v
Văn Học v
Điện Ảnh
v
Cám Ơn Anh
v
TPBVNCH
v1GĐ/1TPB
v
Bia Miệng
Phạm Văn Lương
Trường cũ, người xưa
Phi trường Camly - Đà lạt 1968
Hoàng ngồi dựa nửa người trong chiếc hố trên ngọn đồi nhỏ, với súng carbine để trên đùi, c̣n người th́ quấn chiếc mền poncho liner mỏng, mà chàng đă lượm được tại Pleiku khi tiểu đoàn đóng quân bảo vệ một đơn vị Mỹ. Hôm ấy, khi trời đang mưa lớn, Hoàng lái chiếc xe jeep chạy ngang qua một cái lều th́ gió thổi tốc chiếc poncho che hết kiếng xe trước. Hoàng đành xuống xe gỡ ra vứt, nhưng tiếc nên bỏ sau ghế. Nó theo Hoàng từ đó.
Khi trận đánh đột ngột chấm dứt, Hoàng thẫn thờ nh́n con đường trước mặt. Xa hơn một chút là một dẫy nhà tôn, cách đều nhau, Nhà nào cũng có một hàng hoa dâm bụt đỏ, h́nh ảnh quen thuộc của Dalat. Một dẫy nhà khác, đóng cửa, ở phía trái. Dưới dốc, lại những dẫy nhà quay mặt nh́n nhau. Xa hơn về phía Bắc là nhà thờ Ḍng Chúa Cứu Thế đồ sộ, với một dẫy cửa sổ đều nhau, nhưng im lặng, như xa hẳn mọi người, xa cảnh thế tục. Trời xế chiều, xóm vắng, không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng có một vài tiếng gà gáy, một vài tiếng chó sủa vu vơ.
Thật khó ngờ, chỉ mấy phút trước chỗ Hoàng đang ngồi là băi chiến trường, vang rền tiếng súng carbin của những người lính BĐQ trong đại đội, rồi tiếng vang khô khốc của AK bắn ngược chiều, cùng tiếng gầm thét của máy bay skyraider, xen lẫn tiếng nổ của đạn pháo binh 105 ly, hoà lẫn tiếng hô xung phong kéo dài như vô tận của những người lính khi thực hiện hành động mạo hiểm sau cùng của trận đánh. Chỉ cách đây ít, phút tiếng nổ gần của mấy trái bom napal, kéo theo vệt lửa chạy dài trước mặt, làm tai Hoàng muốn điếc.
Khi trận đánh bắt đầu, trong khoảnh khắc, Hoàng và những người lính như ngây dại. Trong đời lính mà Hoàng đă trải qua, việc xung phong chiếm một ngọn đồi như hôm nay cũng không phải nhiều. Hoàng cũng như những người lính, xung phong, t́m cái sống trong cái chết. Chỉ một giây cuối cùng, ngay sát mục tiêu, chỉ vài bước nữa th́ Nhung, người mang cây trung liên, đă nhẩy vào chiếc hố. Nhưng mấy bước sau cùng đó, không bao giờ tới, v́ Nhung đă lănh nguyên một loạt AK, nằm gục bên bờ miệng hố. Tên VC, cũng chẳng khá ǵ hơn, lănh nguyên băng đạn carbine. Chiến tranh bao giờ cũng bao gồm chết chóc, và nhiều khi vô nghĩa.
Ḷng Hoàng chợt quặn lại khi nghĩ đến tang thương đang đổ đến Dalat của chàng. Tết mới qua được mấy ngày, ở thành phố nào, đồng quê nào cũng c̣n rộn tiếng cười, tiếng pháo. Năm nay, mùa xuân, của đất trời, vẫn tới không thay đổi. Vậy mà cả một làng, cả một đường phố buồn tênh, không thấy cả ngọn khói từ những chiếc bếp nấu cơm quen thuộc. Chàng ngước nh́n bầu trời trong xanh, đẹp đẽ, nhưng ḷng buồn da diết, ngổn ngang. Chàng đang lo nghĩ cho an ninh của đơn vị v́ cuộc chiến chưa yên, đồng thời lại phải lo nghĩ cho gia đ́nh của ḿnh, mặc dầu mới mấy ngày trước, Sang, cô bạn gái, tới khu Marie Curie, thăm Hoàng, cho biết,
“Anh cứ yên tâm đi, em gặp ba má rồi. Ông bà vẫn mạnh, chỉ lo cho anh. Em dấu hẳn, không cho biết anh về Dalat. Ba má nghĩ anh vẫn ở Pleiku. Chỉ một ḿnh em biết anh ở đây, nên chỉ một ḿnh em lo lắng. Mỗi lần tiếng súng lớn rộn ràng, tim em muốn ra khỏi lồng ngực, có người yêu là lính thật khổ…“
Hoàng thông cảm, giống như cuộc chia tay tại sân ga, tàu chạy, người ở lại là người buồn hơn. Chàng lại nhớ tới giây phút bất ngờ khi nhận lệnh trực tiếp của TĐT yêu cầu chàng thay thế đại đội trưởng cũ của Đại Đội 2 lúc trận đánh đang diễn ra. VC đă lợi dụng yếu tố bất ngờ, di chuyển ban đêm, lập tuyến pḥng thủ gây thiệt hại cho ĐĐ2. Hoàng đâu có nhiều th́ giờ nắm vững t́nh h́nh. Chỉ sau một thời gian rất ngắn chàng đă phải ra lệnh cho toàn đại đội dàn hàng ngang xung phong tiến chiếm mục tiêu.
Hoàng chợt nghe tiếng Hoành, người lính nấu cơm,
– “Alpha, hớp miếng cà phê cho ấm. Em vừa nhóm bếp ngay cạnh chiếc chuồng gà, gần nhà phía dưới chân đồi.
Vừa hớp xong ngụm cà phê đầu, Hoàng gọi ngay người mang máy,
– Anh mời mấy thẩm quyền tới cho tôi gặp một chút. Nhớ dặn họ cho canh gác ngay, không được chểnh mảng.
Ngồi một ḿnh, nh́n qua ngọn đồi thấp và rộng, Hoàng thấy trường Đa Thành nhỏ xíu ẩn hiện xa xa. Mái ngói đỏ và tường màu vàng đưa Hoàng trở về với quá khứ trong khoảng khắc. Hoàng chép miệng, “Ḿnh đă học hai năm tiểu học ở trường này. Ngày đó sao thấy nó lớn quá. Thế mới biết, ḿnh đă thay đổi rất nhiều.”
Những h́nh ảnh thời ấu thơ lại thoáng hiện ra trong trí nhớ. Hoàng nhớ thầy Diễn, hiệu trưởng, thương Hoàng, lúc nào cũng cho đánh trống “une fois“ rồi trống “deux fois“,… Tuổi nhỏ, vô tư, được đánh trống cũng đủ vui rồi; chưa kể, những giờ ra chơi, trong đám lẫn lộn cả trai lẫn gái. Hoàng nhớ đến tên những người bạn cũ như Giàu, Cúc, Liên, thằng Lự, thằng Lượm, thằng Hồ… Trong đám con gái, Giàu mạnh nhất. “Cứ mỗi lần đùa là nó vật ḿnh ra sân cỏ, phải chờ có người cứu mới chịu buông.” Giàu c̣n nói, “Tao cũng bắt mày nữa, lần sau th́ đừng ḥng, em ạ.” Nghĩ tới đây, Hoàng thầm cười, “Cái con nhỏ trịch thượng, c̣n gọi ḿnh là em nữa chứ.”
Tiếng mấy người trung đội trưởng chào, mang Hoàng về thực tế. Chàng nói,
– Thôi, ḿnh xuống phía đốc kia, ngồi đây không an toàn. Tôi có chút việc dặn ḍ các anh.
Khi mọi người an vị, Hoàng bắt đầu nói sơ lược lại cuộc tấn công của đại đội. Hoàng nh́n từng người trung đội trưởng,
– Các anh hành quân nhiều kinh nghiệm. Có bao giờ, các anh thấy quân số đại đội chỉ c̣n 43 người không? Lần này chúng ta lại mất thêm hai người nữa. Anh Nhung, xạ thủ trung liên, và Trung Sĩ Minh chết ngay cạnh tôi. Ngày rời Pleiku, chúng ta có 98 người, 4 sĩ quan. Nhưng quân số đại đội không giữ được lâu, mà đă bị hao hụt từng ngày. Hy vọng các anh em bị thương, nằm rải rác tại các quân y viện sẽ sớm trở về với chúng ta. Trong khi chờ đợi được bổ xung quân số, chúng tôi vẫn phải chiến đấu, và phải thắng. Không thắng đồng nghĩa với bị thương, với chết.
Để tạo thoải mái, chàng yêu cầu Hoành chia mỗi người uống một chút cà phê. Ai cũng khen. Hoàng cười nhỏ nhẹ,
– Giờ này, chẳng cần cà phê, gạo rang cũng vẫn ngon. Nhân đây, mời các anh ăn chút bánh kẹo để nhớ hương vị Tết. Món này th́ bí mật. Tôi không thể nói xuất xứ.
Một trung sĩ, vui vẻ,
– Alpha tuy mới xuống đại đội, nhưng tụi tôi biết Alpha có số đào hoa nhất tiểu đoàn này từ những ngày c̣n ở Pleiku.
Mọi người đều cười. Hoàng trở lại công việc,
– Sau khi họp tại đây, trung đội 1 lục soát phía Tây. Mặt này nặng, VC từ phía Cam Ly, qua ấp Kim Thạch, lên nằm đồi đêm qua đấy. Sau khi trung đội lục soát, tối tập trung làm ba tổ, canh gác. Nếu có ǵ, tôi sẽ điều động lên lại ngọn đồi hồi chiều. Trung đội 2 cũng lục soát kỹ khu phía Nam, ngay cái nhà lầu mới, tại trường Đa Nghĩa. Trung đội 3, phía Đông, bên dẫy nhà phía bên kia đường. Tôi, cùng toán truyền tin và thêm mấy người thuộc trung đội chỉ huy, lục soát phía Bắc, phía tôi xuống trực thăng hồi sáng. Sau đó, 3 người gác phía Bắc, c̣n tôi, truyền tin, Hoành, nằm trên mấy chiếc hố ngọn đồi hồi chiều. Nếu VC tấn công, tôi sẽ kêu pháo binh yểm trợ, nhưng không điều động trung đội nào ban đêm nữa. Nếu trung đội nào không thể nào giữ được vị trí của ḿnh, tôi sẽ hướng dẫn về lại đồi, chỗ tôi ở.
Cuối cùng, các anh ra lệnh thật nghiêm cho lính, không được vào nhà dân chúng, không được lấy ǵ, ngoại trừ nước uống tại các bể nước, phía ngoài. Các anh biết dân chúng đă khổ nhiều v́ chiến tranh rồi, đừng làm họ khổ thêm nữa. Tôi nghe dân chúng oán thoán, các anh phải trách nhiệm với tôi. Tới khi có lệnh mới, bất cứ người dân nào muốn về nhà phải có lệnh của tôi. Ai trong đại đội muốn về nhà tới xin phép tôi trực tiếp.
Mấy người trung đội trưởng vui vẻ,
– Tụi tôi sẽ theo lệnh, Alpha.
Sau khi mọi người rải tán, Hoàng vẫn ngồi tại chỗ ngắm nh́n bầu trời trong xanh,. Một lúc sau, chàng quyết định di chuyển Ban Chỉ Huy Đại Đội tới cái chái của một căn nhà ngói rộng. Hoàng lại gọi truyền tin nhắc nhở các trung đội cho canh gác và cho nấu ăn. Vẫn chiếc súng carbine vắt ngang bụng, sau khi khẽ kéo khóa an toàn, chàng nằm xuống vơng bắt đầu nghiên cứu bản đồ, chấm mấy vị trí tác xạ tiên liệu, rồi kêu truyền tin chuyển về tiểu đoàn.
Hoàng vừa xong việc th́ một người lính dẫn hai người dân trạc tuổi tứ tuần, xin gặp. Chàng hỏi:
– Mấy bác ở đâu mà về đây?
– Tôi ở ngay dưới này. Tụi tôi về tưới mấy luống rau mới trồng. Nếu tôi không tưới ngay th́ cây sẽ chết. Tôi chỉ cần nửa giờ. Một ông nói.
Hoàng nh́n hai người, không suy nghĩ, đồng ư,
– Tôi để hai bác tưới rau thôi nhé. Xong hai bác đi ngay dùm. Hy vọng ngày mai các bác tha hồ tưới.
Đă gần 5 giờ chiều. Hoàng đứng dậy, bước ṿng qua mấy căn nhà, trở lại ngọn đồi hồi chiều để kiểm soát đơn vị và thám sát chung quanh. Nắng đă dịu, mấy cụm khói bếp đang lan tỏa trên mấy căn nhà của dân ở phiá Nam. Một vài người, ở cách xa vị trí đại đội đang pḥng thủ nên không có ai ngăn cản, đă trở về nhà và nấu ăn.
Hoàng ghé xuống ngôi nhà mới ngay chân trường Đa Nghĩa. Đây là tiệm bán phân bón, thuốc trừ sâu lớn nhất vùng này. Khi thấy chàng hai người lính đang gác, khẽ chào rồi bước về phía sau. Hoàng ngồi trên hè, lót gạch bông bóng láng, ngó về 2 phiá con đường. Mùi thuốc pháo được dân chúng đốt đêm giao thừa c̣n phảng phất chung quanh. Một người lính tới chào Hoàng,
– Có một ông già, và một cô gái xin gặp Alpha.
Hoàng chặc lưỡi, cứ thế này th́ đâm ra ḿnh phải tiếp khách thập phương tới chúc tết mệt nghỉ. Ông già đi trước, cô gái xách chiếc giỏ nhỏ, theo sau. Cô gái h́nh như nhận ra Hoàng, cười thật tươi, khiến Hoàng bỡ ngỡ. Hoàng khẽ chào ông già,
– Chào bác, bác đi đâu vậy?
– Tôi ở ngay ngă ba dưới kia, muốn ghé về thăm nhà một chút. Từ sáng tới giờ tôi thấy trực thăng đáp ngay đó, rồi máy bay, tiếng súng đạn lớn nhỏ nổ, tôi lo lắng quá. Ông già vui vẻ.
Lúc này, Hoàng mới nhận ra cô gái, trạc tuổi ḿnh,
– Ồ, hoá ra là Cúc. Xin lỗi bác. Cúc là bạn học của cháu thời tiểu học.
– Tôi nghe Cúc nói rồi. Hoá ra là ông. Cháu nó muốn đi với tôi để may ra gặp lại bạn cũ.
Thế mà đă mấy năm rồi mới gặp lại. Lần trước,chàng đi cùng Sang đi trên đường Minh Mạng th́ gặp Cúc và Giàu. Nhân dịp này, Hoàng cũng giới thiệu Sang với những người bạn học của của ḿnh. Hoàng nói với ba của Cúc,
– Thưa bác, thật t́nh cháu chưa thể để các bác về nhà, v́ phải lục soát kỹ lưỡng. Để cháu hỏi xem lính lục soát khu nhà bác đă xong chưa. Nếu cháu để bác đi, lỡ, có ǵ xẩy ra, cháu thật áy náy.
Hoàng cho lệnh truyền tin,
– Anh hỏi thằng 3, lục soát khu phía Bắc chưa?
Tiếng máy sè sè, tiếng truyền tin trả lời,
– Xong rồi, Alpha.
– Nói với thẩm quyền, cho lính dẫn giùm hai người về xóm đó. Hai người này chỉ về thăm nhà thôi. Tôi sẽ cho lính theo họ tới bây giờ. Hoàng lại tiếp.
Hai cha con Cúc, ṭ ṃ, ngạc nhiên khi thấy Hoàng kỹ quá. Ba của Cúc nói – Ông chỉ huy nghiêm nhặt quá.
Hoàng không trả lời ông chỉ nh́n Cúc, rồi nói,
– Cháu cho lính đưa bác về thăm nhà, khi nào xong nói họ đưa bác ra đường. Nhớ bác nhé. Lính của cháu là lính lạ, nên họ không phân biệt ai là ai, nhất là mới đánh nhau xong. Định cho một người lính đi theo dẫn đường, nhưng rồi Hoàng đổi ư,
– Để cháu và Cúc theo bác lên ngay ba cây thông trên đồi.
Tới cây thông, ba của Cúc mừng,
– Tôi nghĩ khu nhà ḿnh tan tành, chứ ai ngờ…
Hoàng đỡ lời,
– Đời nào tụi cháu bắn đạn vào nhà, cực chẳng đă mà thôi. Cháu biết mọi người khổ nhiều rồi. Phải đắn đo chứ bác.
Chỉ c̣n hai người, Cúc đưa chiếc giỏ nhỏ cho Hoàng,
– Em mang theo một cặp bánh chưng và mấy miếng mứt cho anh,
Hoàng chọc Cúc,
– Lỡ em không gặp anh th́ sao?
– Em nghĩ rồi, nếu không gặp anh th́ em đưa cho ông chỉ huy. Ai mà chẳng được, mấy anh khổ quá mà.
Trời về chiều, ánh nắng d́u dịu, Cúc nh́n quanh, vết bom, đạn ngổn ngang, nhiều hố pháo binh c̣n trơ màu đất đỏ,
– Lúc máy bay thả bom, anh ở chỗ nào?
– Ở chỗ ḿnh đang đứng chứ chỗ nào nữa.
– Trời đất, nguy hiểm thế hả anh? Cúc ngạc nhiên.
– Lúc trái bom napal thứ hai từ máy bay thả, em có thấy không? Hoàng vui miệng.
– Ai cũng thấy hết, dân đổ ra đường xem đánh nhau mà. Em và Giàu đều nghĩ tới và lo cho anh. Tội Giàu, nó nắm tay em thật chặt, nhắm mắt không dám nh́n, bom nổ xong, nó mới mở mắt. Tụi em biết anh có người lo rồi, nhưng tự nhiên cũng lo.
– Giàu có biết anh ở đây không? Hoàng hỏi.
– Tụi em biết hai ba ngày rồi, anh nhớ thằng Lự chứ, nó gặp anh ở đâu không biết, sau đó gặp ai cùng lớp ngày xưa nó đều báo cho biết. Gặp em và con Giàu, nó báo liền, “Nhớ thằng Hoàng học với ḿnh không? Nó đi lính Biệt Động Quân. Tao thấy nó lái xe Jeep, trông oai lắm. Nó mặc bộ đồ rằn ri thật đẹp, nhưng vẫn c̣n sữa như ngày nào c̣n chơi nhẩy dây với bọn ḿnh.”
Cúc chép miệng, nói tiếp,
– Mới ngày nào c̣n chơi u mọi, c̣n gọi nhau bằng mày tao. Thế mà giờ này lớn cả rồi. Cúc nh́n Hoàng châm chọc. Khi nào anh cưới vợ? Em và con Giàu chờ ăn đám cưới đấy. Anh tổ chức ở đây hay ở đâu?
Hoàng cười lớn,
– Cái cô này hay thật, thấy đó là đặt tên ngay, cưới với hỏi. Ai cũng sợ lính, nên không dám lấy chồng lính. Giờ này, tết nhất mà anh ở đây, mai ở đâu cũng chẳng hay. Nhất là loại lính như bọn anh, chỗ nào có tiếng súng là họ gởi tới. Sáng nay anh lên máy bay ở Pleiku. Khi máy bay đáp xuống thấy cái nhà ṿm kiểu Thượng, anh mới biết đă trở về Dalat. Đời lính vui ít, buồn nhiều, đi đánh nhau, chứ đâu phải đi phép. Cũng may, mặt trận ở đây không không lớn bằng những thành phố anh đă ngang qua, như Pleiku, Ban Mê Thuột,…
Cúc có vẻ buồn,
– Súng nổ cả ngày mà anh nói không lớn. Thế nào mới là lớn đây? Em tưởng anh đi nhiều nơi vui lắm chứ.
Hoàng nh́n Cúc,
– Ở đâu mà cũng được gặp bạn bè, gặp người đẹp như em th́ đời lính, bớt khổ.
Cúc nh́n Hoàng không chớp,
– Anh cho em uống nước đường, tụi em mà đẹp. Cô bạn của anh mới đẹp chứ. Con nhà giàu hả anh?
Phi Trường Cam Ly 1968
Khi Cúc đề cập tới Sang, Hoàng chẳng biết nói sao chỉ im lặng cười. Chợt thấy vài cái nệm c̣n vấy máu bỏ lại sau nhà dân được dùng cho VC bị thương nằm, Cúc chợt buồn hỏi,
– Không biết nhà em có sao không?
– Chắc không sao v́ không có giao tranh ở khu vực nhà của em. VC từ hướng Cam Ly vào phía An Thạch, lên nằm ngay ngọn đồi này. Tụi nó nằm ngay vào những cái hố của quân Nhật bỏ lại. Bọn anh phải khó khăn lắm mới đánh bật nó ra. Vừa nói Hoàng vừa chỉ tay vào mấy chiếc hố, rải rác khắp đồi.
Một người lính tới gần nói nhỏ với Hoàng,
– Ḿnh mới thu được một B40 mà bọn nó bỏ lại ngay trên bàn thờ. Tụi tôi phải lục kỹ lắm mới thấy, mới nh́n cũng tưởng cây đèn cầy.
Cúc tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Hoàng và người lính cùng cười. Không muốn Cúc biết nội dung câu chuyện, chàng nói sang chuyện khác,
– Anh ta khen dân Dalat có duyên quá.
– Ngày xưa anh hiền như con gái. Sao bây giờ sạo quá? Bao giờ dân chúng mới được về, anh? Cúc đập vào người Hoàng nói,
– Có lẽ mai, nếu mọi chuyện yên lành. Anh mong dân chúng về sinh hoạt b́nh thường, ai muốn ngăn sông cấm chợ thế này. Chỉ có bọn VC mới đánh vào thành phố thôi.
Ba Cúc đang trên đường về, Cúc nh́n người lính vẫn theo sau, nói vội,
– Lúc nẫy em và ba lên đây, đường vắng tanh, không một bóng người. Vậy mà hai cha con em mới rời khỏi đường bước lên đồi th́ đă có hai người lính xuất hiện. Ba em tŕnh bày muốn xin gặp ông chỉ huy, c̣n em th́ run lập cập. Hai người lính đă chỉ hướng cho cha con em. Mới đi được vài bước, em quay lại th́ người lính đă biến mất. Khi tới gần đây, đột nhiên lại có người lính khác chận lại. Sao kỹ vậy anh?
Hoàng nửa đùa nửa thật,
Chắc họ thấy em dễ thương nên hỏi chứ ǵ?
– Lại dễ thương, thôi ông bạn cũ của tôi, đừng tán nữa. Tôi có người yêu rồi. Cúc đỏ mặt.
– Em và Giàu có người yêu, chứ có mười người yêu, anh cũng chẳng ngạc nhiên ǵ. Hoàng vui vẻ.
Cúc cười sung sướng, xen một chút e thẹn, mặt cô gái lại ửng hồng. Hai người nói chuyện cho đến khi ba của Cúc trở lại. Ông cảm ơn rồi nói,
– May mắn quá nhà vẫn như cũ, không có hư hỏng ǵ. Tôi xin phép mai quay lại.
Trước khi đi Cúc dặn ḍ,
– Mai em và Giàu thăm anh,
Hoàng cho người lính dẫn hai cha con người bạn cũ ra về. Nh́n ánh nắng chiều ngả trên vai, ḷng Hoàng ngổn ngang, buồn vui lẫn lộn. Chàng ra lệnh cho các trung đội bắt đầu cho pḥng thủ qua đêm, rồi ra lệnh không cho dân chúng về thăm nhà nữa. Nếu t́nh h́nh tốt đẹp, trưa mai mọi người có thể về thăm nhà và có thể ở luôn. Chàng nghĩ, “Chiến tranh vô lư, và buồn cười thật. Ai đời, nhà ḿnh mà phải xin phép về thăm!”
Ngày mới bắt đầu. Khi mặt trời ửng hồng vượt khỏi chân đồi, Hoàng cho đơn vị tiếp tục lục soát rộng ra bên ngoài. Cứ 3 người thành một toán và toán nọ thấy toán kia. Khi dân muốn về th́ không ngăn cản, nhưng hạn chế việc lộ diện. Nếu có tiếng súng th́ các trung đội tự pḥng thủ và chờ lệnh.
Thành phố Dalat như sống lại sau khi không c̣n tiếng súng, cũng như dân chúng đưọc tin Biệt Động Quân đă đánh đuổi VC ra khỏi thành phố. Từ đầu đường Hai Bà Trưng, Ngô Quyền, Phan Đ́nh Phùng, dân chúng đổ xô về nhà tại Đa Nghĩa, Đa Thành, về tận khu Ḍng Chúa Cứu Thế và khu canh nông Thánh Mẫu. Người đi bộ, người xe đạp, trẻ con, người lớn, người gồng, kẻ gánh. Có người gánh đôi thúng, chứa mấy con heo nhỏ nằm gọn gàng bên trong, trong khi hai người khác đẩy chiếc rọ chở con heo lớn. Chắc là heo mẹ! Hoàng buồn bă, than thở một ḿnh, “VC tới đâu, cả heo cũng chạy loạn.” Rồi Hoàng chợt nghĩ tới nhà của ḿnh, rồi nhớ tới Sang. Nhà Sang ở ngay trong phố, chắc không có ǵ. Chỉ sợ nhà ḿnh, cũng nửa tỉnh nửa quê như vùng này. Nhất là khu chùa ở trên đồi đối diện nhà Hoàng hoang vắng. Nghĩ tới đây, ḷng chàng nặng trĩu.
Hoàng nhận ra Cúc và Giàu ngay, khi hai cô này mỗi người xách một chiếc giỏ, tới gặp chàng. Hoàng đứng dậy, nh́n chung quanh, rồi mời hai cô gái ngồi. Giàu lấy chiếc bánh chưng từ giỏ ra tặng th́ chàng từ chối lấy lư do là đă nhận của Cúc.
– Hôm qua là Cúc, hôm nay người khác, anh phải lấy. C̣n đây, một con gà của hai đứa. Anh cũng phải nhận cho tụi em vui. Giàu nũng niụ,
– C̣n thiếu mấy trái mận chín cây nữa chứ. Hoàng chọc Giàu.
-Mận đó giờ này để dành cho người khác rồi. Giàu bẽn lẽn.
Hoàng cảm động, như vậy hai cô đi thăm tiền đồn, ủy lạo chiến sĩ, đâu phải thăm bạn học cũ,
– Anh biết lấy ǵ tặng lại đây.
-Khi nào anh cho ăn đám cưới là huề rồi. Cúc cười.
– Tất nhiên, khi nào cưới vợ, anh phải mời hai cô chứ. Nhưng biết có ngày đó hay không? Mà ở đây hay ở đâu? Lỡ đám cưới ở xa th́ sao?
Khi Giàu hỏi Hoàng về chuyện tương lai của chàng với Sang, Hoàng không dấu diếm,
– Hai đứa quen nhau lâu rồi, nhưng anh không dám tiến tới. Anh đi hành quân liên miên, thôi để anh khổ đủ rồi.
Cúc chợt hỏi Giàu,
– Tao nhớ ngày xưa mày hay mang mận lên lớp, mà mận to nhất cây. Mang cho ai vậy? Có phải cho Hoàng không?
– Không Hoàng, c̣n cho ai nữa? Hoàng muốn chọc Giàu,
– Cho Hoàng cũng được có sao đâu? Giàu đỏ mặt.
Trời đă về trưa, hai cô gái nh́n nhau. Cuối cùng Giàu nói,
– Bây giờ tụi em phải về. Cảm ơn anh và các anh lính Biệt Động Quân chịu mọi nguy hiểm, chết chóc, cho tụi em an lành. Ai trong xóm của em cũng quư mến các anh. Họ ngạc nhiên khi thấy các anh, mặc rằn ri, nhưng lại quá hiền lành. Họ c̣n biết anh học trường Đa Thành, và là người Đalat. Tụi em sẽ rủ bạn bè cũ tới thăm. Mới ngày nào, anh như con gái, ai chọc cũng đỏ mặt. Thế mới biết, thời gian đă thay đổi biết bao.
Rồi vẫn giọng nửa đùa, nửa thật, Giàu nói,
– Em mà biết như thế này, chắc anh không thoát khỏi tay em.
BĐQ Phạm Văn Lương
Vietnamese commandos : hearing before the Select Committee on Intelligence
of the United States Senate, One Hundred Fourth Congress, second session ...
Wednesday, June 19, 1996
CLIP RELEASED JULY 21/2015
https://www.youtube.com/watch?list=PLEr4wlBhmZ8qYiZf7TfA6sNE8qjhOHDR6&v=6il0C0UU8Qg
US SENATE APPROVED VIETNAMESE COMMANDOS COMPENSATION BILL
http://www.c-span.org/video/?73094-1/senate-session&start=15807
BẮT ĐẦU TỪ PHÚT 4:22:12 - 4:52:10 (13.20 - 13.50)
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Những người lính một thời bị lăng quên: Viết Lại Lịch Sử
֎ Binh Thư Yếu Lược Trần Quốc Tuấn ֎ Một Trang Lịch Sử
֎ Vietnamese Commandos' History ֎ Vietnamese Commandos vs US Government ֎ Lost Army Commandos
֎ Bill of Compensation ֎ Never forget ֎ Viết Lại Lịch Sử Video ֎ Secret Army Secret War Video
֎ Đứng Đầu Ngọn Gió Video ֎ Con Người Bất Khuất Video ֎ Dấu Chân Biệt Kích Video ֎ Kiểm Lại Hồ Sơ Biệt Kích Video
֎ The Secret war against Hanoi Richard H. Shultz Jr.֎ Gulf of Tonkin Incident ֎ Pentagon Bạch Hóa ֎ The heart of a boy
֎ U.S Debt Clock ֎ Wall Street and the Bolshevik Revolution Antony C. Sutton
֎ Wall Street and the Rise of Hitler Antony C. Sutton ֎ None Dare Call It Conspiracy Gary Allen
֎ Chiến Tranh Tiền Tệ (Currency War) ֎ Confessions of an Economic Hit Man John Perkins
֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Trăm Việt trên vùng định mệnh ֎ Chính Đề Việt Nam Tùng Phong (dịch)
֎ OSS vào Việt Nam 1945 Dixee R. Bartholomew - Feis ֎ Lyndon Baines Johnson Library Musuem
֎ Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ֎ Nguồn Gốc Dân Tộc Việt Nam B́nh Nguyên Lộc
֎ Nghi Thức Ngoại Giao ֎ Lễ Nghi Quân Cách ֎ Sắc lệnh Cờ Vàng ֎ Quốc Tế Cộng Sản
֎ How Does a Bill Become Law?֎ New World Order ֎ Diplomacy Protocol. PDF
֎ The World Order Eustace Mullin ֎ Why Vietnam? Archimedes L. A. Patti
֎ Vietnam War Document ֎ American Policy in Vietnam
֎ Foreign Relations Vietnam Volum-1 ֎ The Pentagon Papers ֎ Pentagon Papers Archives
֎ Vietnam and Southeast Asia Doc ֎ Vietnam War Bibliogaphy ֎ Công Ước LHQ về Luật Biển
֎ CIA and NGOs ֎ CIA And The Generals ֎ CIA And The House Of Ngo ֎ Global Slavery
֎ Dấu Binh Lửa ֎ Đại Hội Toàn Quân? Phùng Ngọc Sa
֎ Bách Việt ֎ Lược Sử Thích Ca ֎ Chủ thuyết Dân Tộc Sinh Tồn
֎ Silenced! The Unsolved Murders of Immigrant Journalists in the USA. Juan Gonzales
֎ Society of Professional Journalists: Code of Ethics download
֎ Douglas Mac Arthur 1962 ֎ Douglas Mac Arthur 1951 ֎ John Hanson, President of the Continental Congress
֎ Phương Pháp Biện Luận ֎ Build your knowledge
֎ To be good writer ֎ Ca Dao -Tục Ngữ ֎ Chùa Bái Đính ֎ Hán Việt
֎ Top 10 Crime Rates ֎ Lever Act ֎ Espionage Act 1917 ֎ Indochina War ֎ Postdam ֎ Selective Service Act
֎ War Labor Board ֎ War of Industries ֎ War Production Board ֎ WWII Weapon ֎ Supply Enemy ֎ Wold War II ֎ OSS
֎ Richest of The World ֎ Truman Committee ֎ World Population ֎ World Debt ֎ US Debt Clock ֎
֎ An Sinh Xă Hội - Cách T́m IP Email ֎ Public Holiday ֎ Funny National Days
֎ Oil Clock ֎ GlobalResearch ֎ Realworldorder ֎ Thirdworldtraveler ֎ Thrivemovement ֎ Prisonplanet.com ֎ Infowars
֎ Rally protest ֎ Sơ Lược VềThuyền Nhân ֎ The Vietnamese Population in USA
֎ VietUni ֎ Funny National Days ֎ 1DayNotes
Liên lạc trang chủ
E Mail: kimau48@yahoo.com, kimau48@gmail.com
Cell: 404-593-4036
Tặng Kim Âu
Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.
Thảo Đường Cư Sĩ.