MINH THỊ
NGƯỜI QUỐC GIA ĐẶT QUYỀN LỢI CỦA TỔ QUỐC VÀ DÂN TỘC LÊN BẢN VỊ TỐI THƯỢNG CHỨ KHÔNG TRANH QUYỀN ĐOẠT LỢI CHO CÁ NHÂN, PHE NHÓM, ĐẢNG PHÁI HAY BẦY ĐÀN TÔN GIÁO CỦA M̀NH.
NGƯỜI QUỐC GIA BẢO VỆ LĂNH THỔ CỦA TIỀN NHẦN, GIỮ G̀N DI SẢN VĂN HÓA DÂN TỘC, ĐĂI LỌC VÀ KẾT HỢP HÀI H̉A VỚI VĂN MINH VĂN HÓA TOÀN CẦU ĐỂ XÂY DỰNG XĂ HỘI VÀ CON NGƯỜI VIỆT NAM PHÙ HỢP VỚI XU THẾ TIẾN BỘ CỦA NHÂN LOẠI.
Email: kimau48@yahoo.com or kimau48@gmail.com. Cell: 404-593-4036. Facebook: Kim Âu
֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa
֎ Biệt kích trong gịng lịch sử
֎ Tham Khảo ֎ Thời Thế ֎ Văn Học
֎ LƯU TRỮ BÀI VỞ THEO THÁNG/NĂM
֎ 07-2008 ֎ 08-2008 ֎ 09-2008 ֎ 10-2008
֎ 11.2008 ֎ 11-2008 ֎ 12-2008 ֎ 01-2009
֎ 02-2009 ֎ 03-2009 ֎ 04-2009 ֎ 05-2009
֎ 06-2009 ֎ 07-2009 ֎ 08-2009 ֎ 09-2009
֎ 10-2009 ֎ 11-2009 ֎ 12-2009 ֎ 01-2010
֎ 03-2010 ֎ 04-2010 ֎ 05-2010 ֎ 06-2010
֎ 07-2010 ֎ 08-2010 ֎ 09-2010 ֎ 10-2010
֎ 11-2010 ֎ 12-2010 ֎ 01-2011 ֎ 02-2011
֎ 03-2011 ֎ 04-2011 ֎ 05-2011 ֎ 06-2011
֎ 07-2011 ֎ 08-2011 ֎ 09-2011 ֎ 10-2011
֎ 11-2011 ֎ 12-2011 ֎ 01-2012 ֎ 06-2012
֎ 12-2012 ֎ 01-2013 ֎ 12-2013 ֎ 03-2014
֎ 09-2014 ֎ 10-2014 ֎ 12-2014 ֎ 03-2015
֎ 04-2015 ֎ 05-2015 ֎ 12-2015 ֎ 01-2016
֎ 02-2016 ֎ 03-2016 ֎ 07-2016 ֎ 08-2016
֎ 09-2016 ֎ 10-2016 ֎ 11-2016 ֎ 12-2016
֎ 01-2017 ֎ 02-2017 ֎ 03-2017 ֎ 04-2017
֎ 05-2017 ֎ 06-2017 ֎ 07-2017 ֎ 08-2017
֎ 09-2017 ֎ 10-2017 ֎ 11-2017 ֎ 12-2017
֎ 01-2018 ֎ 02-2018 ֎ 03-2018 ֎ 04-2018
֎ 05-2018 ֎ 06-2018 ֎ 07-2018 ֎ 08-2018
֎ 09-2018 ֎ 10-2018 ֎ 11-2018 ֎ 12-2018
֎ The Invisible Government Dan Moot
֎ The Invisible Government David Wise
֎ Giáo Hội La Mă:Lịch Sử và Hồ Sơ Tội Ác
֎ Secret Army Secret War ֎ CIA Giải mật
֎ Mật Ước Thành Đô: Tṛ Bịa Đặt
֎ Lănh Hải Việt Nam ở Biển Đông
֎ Nhật Tiến: Đặc Công Văn Hóa?
֎ Cám Ơn Anh hay Bám Xương Anh
֎ Chống Cải Danh Ngày Quốc Hận
֎ Tṛ Đại Bịp: Cứu Lụt Miền Trung
֎ Dân Chủ Cuội - Nhân Quyền Bịp
֎ Drug Smuggling in Vietnam War
֎ Kim Âu ֎ Tinh Hoa ֎ Chính Nghĩa ֎ Bài Vở Kim Âu ֎ Báo Chí ֎ Dịch ֎ Tự Điển ֎Tiếng Việt ֎ Diễn Đàn ֎ Learning ֎ Sports ֎ Chính Nghĩa Việt Blogspot ֎ Video/TV ֎ Lottery ֎ Đà Lạt ֎ Tác Phẩm ֎ Tác Gỉa
v WhiteHouse vNationalArchives vFedReBank
v Fed RegistervCongr RecordvHistoryvCBO
v US GovvCongressional RecordvC-SPANvCFR
v VideosLibraryvNationalPriProjectvVergevFee
v JudicialWatchvFRUSvWorldTribunevSlate
v RealClearPoliticsvZegnetvLawNewsvNYPost
v SourceIntelvIntelnewsvReutervAPvQZ
v GlobalSecvGlobalIntelvEnergyvArchive
v NationalReviewv Hill v Dailly vStateNation
v Infowar vTownHall vCommieblaster vExaminer
v MediaBFCheckvFactReportvPolitiFact
v MediaCheckvFactvSnopesvMediaMatters
v DiplomatvNews Link vNewsweekvSalon
v OpenSecretvSunlightvPolitical Critique
v N.W.OrdervIlluminatti NewsvGlobalElite
v NewMaxvCNSvDailyStormvF.PolicyvWhale
v ObservevAmerican ProgressvFaivCity
v GuardianvPolitical InsidervLawvMedia
v RamussenvWikileaksvFederalistvSourWatch
v Online BooksvBreibartvInterceiptvPRWatch
v AmFreePressvPoliticovAtlanticvPBS
v N PublicRadiovForeignTradevBrookings
v CNBC vFoxvFoxAtl vOAN vCBS vCNN
v Fed American ScientistvMilleniumvInvestors
v PropublicavInter InvestigatevIntelligent Media
v Russia NewsvTass DefensevRussia Militaty
v Scien&TechvACLUvGatewayvVeteran
v Open Culture vSyndicate vCapital Research
v Nghiên Cứu QTvN.C.Biển ĐôngvTriết Chính Trị
v T.V.QG1vTV.QGvTV PGvBKVNvTVHoa Sen
v BảoTàng LSvNghiên Cứu LS vNhân Quyền
v Thời Đại vVăn HiếnvSách HiếmvHợp Lưu
v Sức KhỏevVaticanvCatholicvTS KhoaHọc
v K.H.TVvĐại Kỷ Nguyênv Đỉnh Sóng
v Viễn Đông vNgười Việt vViệt Báo vQuán Văn
v Việt Thức vViệt List vViệt Mỹ vXây Dựng
v Phi Dũng v Hoa Vô Ưu vChúngTa v Eurasia
v NVSeatlevCaliTodayvNVRvPhê B́nh
v Dân ViệtvViệt LuậnvNam ÚcvDĐ Người Dân
v Tin MớivTiền PhongvXă Luận vvv
v Dân TrívTuổi TrẻvExpressvTấm Gương
v Lao ĐộngvThanh NiênvTiền Phong
v S.G.EchovSài G̣nvThế GiớivTCCS
v ĐCSVN v Bắc Bộ Phủ v Ng.TDũng v Ba Sàm
v Văn Học v Điện Ảnh v Cám Ơn Anh
Vương Quốc Thành Thật
Truyện xă hội giả
tưởng
Văn Sinh là một
cựu sinh viên Văn Khoa thiên về Triết Đông cho nên tính khí cũng có hơi
bất thường. Bất thường ở đây không có nghĩa là “mát dây” mà ưa suy nghĩ
về những ǵ con người không suy nghĩ hoặc những ǵ mà cả xă hội cho rằng
“Ôi dào! Đời là thế, suy nghĩ làm ǵ cho mệt!”
Vào ngày 29- 4-
1975 khi c̣n đang chạy đôn chạy đáo tại Bến Bạch Đằng giữa cơn hoảng
loạn cực độ của Sài G̣n th́ may đâu gặp một ông bạn thiếu úy hải quân,
thấy Văn Sinh c̣n đang ngơ ngác như con nai vàng, bèn quát “Giờ này mà
mày c̣n ở đây, điếc không sợ súng hả?” Thế là Văn Sinh hối hả phóng lên
tàu, theo ḍng người di tản tiến ra Biển Đông.
Sau khi định cư
vào Mỹ, hai năm vật lộn với tiếng Anh qua chương tŕnh ESL (1), sau đó
học bốn năm đại học rồi cũng lấy được bằng kỹ sư điện tử, đời sống tương
đối ổn định.
V́ tính khí bất
thường cho nên Văn Sinh ưa suy nghĩ về những ǵ vẩn vơ chẳng hạn như vấn
đề thành thực của con người. Câu hỏi “lớn” mà chàng đặt ra là tại sao
con người không bao giờ thành thực với nhau mà toàn là những điều giả
dối. Giả dối trong cách sống, trong lời ăn tiếng nói đă đành mà c̣n giả
dối ngay cả trong tiếng khóc tiếng cười nữa. Nhớ lại thời thơ ấu Văn
Sinh cũng không khỏi bực bội cả với bố mẹ ḿnh. Có một lần ông cụ bà cụ
dẫn Văn Sinh đi ăn cơm tại một nhà của bà bạn. Suốt bữa cơm bà cụ cứ
khen nức nở, nào là “Anh chị nấu cơm khéo quá! “ Thế nhưng khi về nhà
th́ cũng chính cụ lại phàn nàn “Canh th́ mặn chát. Bún th́ khô. Chả th́
ướp chưa đậm đà và nướng cháy khét!” Lúc đó v́ c̣n bé cho nên chàng
không hiểu ǵ cả. Thế nhưng bây giờ th́ chàng thắc mắc tự hỏi tại sao
lúc đó bà cụ không nói thẳng cho chủ nhà biết để lần sau họ rút kinh
nghiệm nấu ăn khá hơn? C̣n chuyện bà chị nữa. Có một lần người bạn trai
mời chị đi chơi. Không hiểu v́ lư do ǵ mà chị trả lời là chị mắc bận
cho nên không đi được. Thế nhưng cũng tối hôm đó khi tâm sự với mấy đứa
em, chị nói muốn đi lắm nhưng sợ xấu hổ cho nên trả lời là bận. Văn Sinh
tức quá nói “Tại sao chị không nói thẳng cho anh ấy biết là chị muốn đi
với anh nhưng mắc cở. Chị trả lời như thế làm anh ấy tưởng rằng chị
không “thương” anh ấy khiến câu chuyện có thể đi vào đổ vỡ. Tại sao chị
không nói thẳng ư nghĩ của ḿnh?”
C̣n chuyện cộng
đồng ở đây nữa. Người ta khen nhau giả dối, “mặc áo thụng vái nhau” quá
nhiều, nhất là các buổi ra mắt sách. Trên sân khấu ông giới thiệu đang
hăng hái ca ngợi ông bà tác giả: Đây là một tác phẩm có giá trị nhất.
Thơ của bà đây có thể sánh ngang với các thi hào trên thế giới. Truyện
ngắn của ông đây là những truyện ngắn hay nhất tại hải ngoại mà tôi đọc
được. Không hiểu ông giới thiệu này đă đọc hết mấy ngàn truyện ngắn xuất
bản ở hải ngoại chưa mà kết luận như vậy? C̣n bên dưới th́ khán giả vỗ
tay vang dội. Thế nhưng sau khi về nhà, đọc sơ qua vài trang người ta
quẳng cuốn sách vào sọt rác rồi làu bàu “Văn thơ dở ẹc như thế mà cũng
đ̣i viết!” Thế là Văn Sinh lại thắc mắc tự hỏi tại sao người ta không
can đảm nói ra sự thực? Cứ cái kiểu khen bừa băi, vuốt đuôi như thế này,
các ông bà tác giả nói trên tưởng ḿnh viết văn hay, làm thơ giỏi, lại
cho ra thêm dăm ba cuốn sách nữa có phải làm khổ thiên hạ không?
Rồi ngoài xă hội
biết bao kẻ “tội lỗi đầy ḿnh” hoặc phi đạo đức thế mà khi gặp nhau, v́
sợ đụng chạm, sợ thù oán, người ta cũng cứ bắt tay, nói cười thân thiết,
chẳng ai dám nói thật ư nghĩ của ḿnh. Nói tóm lại, cái xấu xa, cái hủ
lậu, cái tồi tệ, cái bất nhân, cái hợm hĩnh, cái kiêu căng phách lối,
cái sai trái cứ được nuôi dưỡng từ đời này sang đời khác để làm khổ con
người. Theo Văn Sinh xă hội muốn tiến lên, muốn hoàn thiện, muốn có đạo
đức th́ mọi người phải thành thật nói lên ư nghĩ của ḿnh, kể cả khuyết
điểm của chính ḿnh để tu sửa.
Hơn ba mươi tuổi
rồi mà vẫn chưa vợ con. Có thể v́ tính t́nh thẳng thắn quá mà các cô e
ngại chăng? V́ sống độc thân cho nên Văn Sinh chẳng bận bịu chuyện gia
đ́nh. Trong những lúc rảnh rỗi thú giải trí duy nhất vẫn là đọc sách và
thể thao. Hồi c̣n ở Việt Nam chàng mê môn bóng tṛn nhưng kể từ khi qua
Mỹ lại thích môn bóng bầu dục v́ cho rằng môn túc cầu có vẻ boring (2)
quá.
Hôm nay là ngày
Chủ Nhật, cũng như thường lệ, v́ vào mùa Super Bowl (3) cho nên Văn Sinh
không thể bỏ qua buổi tranh tài nào. Chàng mở máy truyền h́nh, ngồi dựa
ngửa vào chiếc ghế bành để thưởng thức các pha ném bóng, chụp bóng ngoạn
mục. Thế nhưng đêm qua đi làm overtime (4) về trễ cho nên sau vài phút
mắt chàng nặng trĩu và thiếp đi vào giấc ngủ trưa lúc nào không hay. Vừa
chợp mắt, Văn Sinh thấy từ xa ào tới hai người cao lớn, nắm tay chàng
chạy như dông như gió. Văn Sinh kinh hăi nhắm nghiền đôi mắt cho đến khi
hai người dừng lại. Mở mắt ra, chàng thấy ḿnh đang đứng trước một cổng
thành cao vút, ḥa vào tận mây xanh. C̣n chưa hoàn hồn và cũng chẳng
biết đây là nơi nao th́ cửa thành xịch mở. Một vị cao lớn, mặt mũi trang
nghiêm, sắc phục như một vơ quan, bước tới, cúi chào, nói:
- Thưa Đức Ông.
Chúng tôi đă nghe nói về đức độ của Đức Ông ở hạ giới. Thành thật là đức
tính cao quư nhất trong các tiểu chuẩn đạo đức. Thiếu thành thật th́ mọi
giá trị dù thiêng liêng cách mấy cũng xụp đổ. V́ Đức Ông là người thành
thật hiếm có ở hạ giới nên hôm nay chúng tôi mời Đức Ông tới thăm viếng
Vương Quốc Thành Thật của chúng tôi một lần cho biết. Xin lỗi, chúng tôi
đă làm Đức Ông kinh sợ.
Chẳng biết ất giáp
ǵ, vả lại trước t́nh thế này Văn Sinh không c̣n cách nào khác hơn là
bước theo vị sứ giả vào bên trong. Đi được một đỗi chàng lấy lại b́nh
tĩnh. Trước vẻ hiền từ, cung kính và hiếu khách của vị sứ giả, chàng
mạnh dạn lên tiếng hỏi:
- Tại sao gọi đây
là Vương Quốc Thành Thật?
Vị sứ giả kính cẩn
đáp:
- Thưa Đức Ông,
vương quốc này do một vị ở Đông Phương lập cách đây năm ngàn năm. Vị này
nổi tiếng là dám nói lên tất cả sự thật về ḿnh, về vợ ḿnh, con ḿnh và
về cả ông vua nữa. Nhưng khi nói lên sự thật về ông vua th́ nhà vua nổi
giận, chém đầu. Do uy đức rúng động Trời Đất đó mà ngài lập được vương
quốc này. Tất cả những người thành thật ở hạ giới khi chết, nếu có lời
nguyện sẽ được thoát sanh về đây. Nói tóm lại đây là vương quốc của
những người thành thật chung sống với nhau. Chính v́ toàn dân là người
thành thật cho nên bao nhiêu khuyết điểm, bao lỗi lầm đều được phơi bày
cho nên Vương Quốc mỗi ngày mỗi tiến bộ, mỗi đẹp. Lần hồi Đức Ông sẽ
thấy.
Giống như những
người phải bỏ nước ra đi định cư vào một xứ lạ. Mỗi khi thấy người đồng
hương từ trại tiếp cư tới hoặc trong nước mới qua, người ta đều háo hức
mời về nhà đăi đằng để tỏ ḷng hiếu khách và hỏi han đủ điều. Ở vương
quốc này cũng vậy. Văn Sinh được một gia đ́nh khẩn khoản mời, dĩ nhiên
là ăn uống linh đ́nh, hỏi han đủ chuyện ở dưới trần gian. Sau bữa tiệc,
bà chủ nhà mời khách qua pḥng bên cạnh để vui chơi. Là vợ một ông bác
sĩ nhiều tiền lắm của, không biết làm ǵ vào lúc xế chiều cho nên nổi
hứng muốn trở thành ca sĩ. Bà sắm một dàn máy Karaokê tối tân ở nhà tập
luyện và thường xuyên tŕnh diễn ở các buổi sinh hoạt hội đoàn, ra mắt
sách. Nhiều khi bà c̣n cho tiền người ta để được hát trong các Show văn
nghệ ở địa phương. Để biểu diễn cái giọng oanh vàng của ḿnh, bà hát
luôn một lúc ba bản. Mỗi khi bà hát xong một bản th́ tiếng vỗ tay đôm
đốp nổi lên. Cuối cùng th́ Văn Sinh được mời lên phát biểu ư kiến với tư
cách của vị khách quư. Dù tin tưởng đây là Vương Quốc Thành Thật, tất cả
mọi người sẽ hoan hỉ lắng nghe lời nói trung thực, nhưng chàng vẫn cẩn
thận rào trước đón sau:
- Thưa bà, đây là
Vương Quốc Thành Thật vậy bà có cho phép tôi nói thật ư nghĩ của ḿnh
không?
Nở một nụ cười
duyên dáng và tin tưởng, bà chủ nhà nói:
- Xin anh cứ tự
nhiên. Chúng ḿnh đều là người trí thức cả mà.
Được lời như cởi
tấm ḷng, chàng hăng hái nói:
- Thưa bà, về bữa
tiệc của bà th́ tôi thật cám ơn. Nhưng c̣n giọng hát của bà th́ thành
thực mà nói…nó nặng như cái búa tạ vậy. Nếu bà hát để ru con th́ thằng
cu hoặc con bé cũng khóc thét lên mà thức dậy! Theo tôi nghĩ bà nên trở
về cái thiên chức tề gia nội trợ th́ tốt hơn. Xin để cái nghề hát này
cho các cô ca sĩ chuyên nghiệp. Hát như thế này, bà Thái Thanh mà nghe
được chắc bà ấy té xỉu mất!
Nghe Văn Sinh nói
thế mặt bà chủ nhà xụ hẳn xuống. C̣n thực khách th́ chưng hửng nh́n
chàng, rồi nh́n bà chủ nhà, không ai nói với ai nửa lời. Kể từ giờ phút
đó bữa tiệc trở nên ảm đạm như một đám ma.
Ngày hôm sau, cũng
do lời giới thiệu của vị sứ giả, Văn Sinh được mời tham dự một buổi ra
mắt thơ. Trên sân khấu ông giới thiệu đang hăng say ca ngợi tác giả. Nào
là từ nhỏ bảy, tám tuổi đă biết làm thơ. Thiếu niên đă tham gia vào các
thi văn đoàn tỉnh nhà. Qua tới đây thường xuyên cộng tác với rất nhiều
tờ bào ở địa phương. Thơ của tác giả đây đă được đăng trên nhiều đặc san
của các hội ái hữu v.v…Và ngày hôm nay, tác giả cho ra đời một tập thơ,
một tác phẩm có tầm vóc lớn ở Vương Quốc. Kèm theo đó là một cuốn băng
phổ thơ của chính tác giả do một số ca sĩ khá nổi tiếng hát. Thời buổi
bấy giờ tại Vương Quốc Thành Thật đang có phong trào một số người sau
khi làm được vài bài thơ hoặc một tập thơ đă nhờ vả hoặc cho tiền các
nhạc sĩ chuyên sống bằng nghề phổ nhạc để phổ những bài thơ đó. Rồi th́
chính nhà thơ lại cho tiền để các ca sĩ hát các bản nhạc đó rồi thu vào
CD không ngoài mục đích chắp cánh thêm cho thơ của ḿnh. Và Văn Sinh
được tác giả trân trọng kư tặng một tập thơ và một CD. Sau khi liếc nh́n
qua một vài trang, Văn Sinh nhăn mặt, lắc đầu quầy quậy. Rồi khi được
mời lên phát biểu ư kiến với tư cách một vị khách quư từ trần gian tới.
Với “kinh nghiệm đau thương” thu thập được từ bữa tiệc trước, chàng e dè
nói:
- Kính thưa quư
vị. Thật hân hạnh cho tôi được phát biểu trước quư vị. Sở dĩ tôi được
mời thăm vương quốc ngày hôm nay cũng chỉ v́ đức tính thành thật của
tôi. C̣n quư vị đây là con dân của Vương Quốc Thành Thật chắc chắn phải
yêu chuộng sự thật. Vậy quư vị có sẵn ḷng nghe lời nói thành thật
không?
Nghe Văn Sinh nói
thế tất cả rộ lên với những tiếng cười hả hê để bày tỏ tấm ḷng cởi mở,
hiếu khách của người địa phương. Họ nhao nhao nói:
- Ôi dào! Như thế
th́ c̣n ǵ quư bằng? Chúng tôi là con dân của Vương Quốc Thành Thật th́
chúng tôi phải quư trọng sự thật và nói lên sự thật chứ. Xin ông cứ tự
nhiên. Sự thật dù phũ phàng đến đâu chăng nữa chúng tôi vẫn chấp nhận
như thường. Đó là tôn chỉ và giá trị của vương quốc này mà.
Nghe đám đông nói
thế Văn Sinh vững dạ và cứ thẳng ruột ngựa nói:
- Thưa quư vị. Mới
đọc vài bài thơ trong cuốn sách tôi thấy dấu hỏi- ngă tác giả đánh lộn
tùng phèo. Chính tả th́ c̣n thua học sinh Lớp Nhất. “diễm tuyệt” th́
viết thành “diểm tuyệt”, “viễn mộng” th́ viết thành “viển mộng”, “đài
các” th́ viết thành “đài cát”! Toàn là thơ tặng vợ, chúc mừng thượng
thọ, chúc mừng đám cưới, mừng con vừa mới ra trường, mừng thằng cháu nội
đầy tháng, mừng vừa thi đậu quốc tịch Mỹ v.v…H́nh ảnh trong thơ th́
nghèo nàn. Chữ thơ th́ ṃn vẹt. Ư thơ th́ trống rỗng và sáo! Nếu dùng để
tặng bạn bè, con cháu, đọc chơi, tán dóc trong các tiệc cưới th́ được.
Nói thật với quư vị, nếu thơ này đem in thành sách để gia nhập làng văn
chương, ra mắt độc giả th́ các Cụ Nguyễn Du, Nguyễn Gia Thiều, Nguyễn
Khuyến, Bà Đoàn Thị Điểm, các Ông Vũ Hoàng Chương, Phạm Thiên Thư sẽ
khóc thét lên mà chết! Đấy là cảm nghĩ chân thật của tôi, xin quư vị bỏ
qua cho!
Lời nói của Văn
Sinh như trái bom nổ giữa hội trường nhưng không hiểu sao tất cả đều im
lặng, im lặng đến nghẹt thở. Rồi tiếng thầm th́ nhỏ to giữa người này
người kia cứ lan rộng. Người ta liếc nh́n Văn Sinh như nh́n một sinh vật
lạ hoặc một gă điên không biết chừng. C̣n ông tác giả th́ trông thật
thảm hại. Ông ta đứng chết trân như Từ Hải, miệng cười như mếu. Buổi ra
mắt sách đang vui như Tết bỗng trở nên căn thẳng, ngột ngạt. Vị sứ giả
thấy vậy vội vàng nói lời cáo lỗi với ban tổ chức rồi kéo Văn Sinh ra
khỏi hội trường.
Ngày hôm sau, tại
một thành phố xa xôi, có lẽ chưa biết ǵ về những “rắc rối” do Văn Sinh
tạo ra cho bà vợ ông bác sĩ, cho nhà thơ vừa mới ra mắt sách cho nên đă
hoan hỉ mời Văn Sinh tới tham dự tiệc khai trương của một thẩm mỹ viện.
V́ làm nghề thẩm mỹ cho nên bà chủ có nhu cầu sửa sang sắc đẹp. Ở tuổi
ngoài sáu mươi nhưng bà lại cố sửa khuôn mặt của bà cho thật trẻ với má
lúm đồng tiền và đôi môi cánh phượng. Quan khách hôm đó phần lớn là mấy
ông bà chủ báo có đăng quảng cáo của bà trên trang nhất, một số nhà văn,
nhà thơ, hội đoàn mà bà có tặng tiền trong các buổi ra mắt sách, hoặc
trong các sinh hoạt lễ Tết. Dĩ nhiên là họ khen bà hết ḿnh. Nào là “chị
trẻ măi không ǵ”, “chị đẹp như cô gái băm mấy vậy đó!” Để chứng tỏ ḿnh
trẻ thật, trong khi tiếp khách, bà chủ nhà luôn có động tác, cử chỉ,
giọng nói, nhí nhảnh, nhơng nhẽo của tuổi “băm mí”. Văn Sinh ngồi đó mà
đỏ bừng cả mặt, đă toan ra dấu cho vị sứ giả để cáo từ. Nhưng ngay lúc
ấy vị nữ chủ nhân cảm thấy biểu diễn sự trẻ trung như thế cũng vừa đủ,
vỗ tay để quan khách chú ư rồi long trọng nói:
- Thưa quư vị và
quư bạn. Hôm nay chúng ta hân hạnh đón tiếp một vị khách từ hạ giới tới
thăm. Ở dưới trần gian nước Mỹ nổi tiếng v́ giàu có, c̣n Vương Quốc của
chúng ta cũng hănh diện v́ con dân đều là người thành thật, yêu chuộng
sự thật và kính trọng sự thật. Sau đây tôi xin long trọng giới thiệu vị
khách quư đó và mong ông sẽ cho chúng ta một vài cảm nghĩ thành thật về
Vương Quốc để ghi nhớ như một kỷ niệm đẹp.
Với kinh nghiệm
đau đớn có từ hai lần gặp gỡ trước, Văn Sinh đă toan theo thói đời, nói
lời đầu môi chót lưỡi, khen ngợi giả dối để đẹp ḷng tất cả. Gây rắc rối
làm chi? Thế nhưng Văn Sinh tự hỏi: Chẳng lẽ vương quốc này là Vương
Quốc Giả Dối? Cái bảng hiệu Vương Quốc Thành Thật kia phải chăng chỉ là
bảng quảng cáo, c̣n bên trong th́ bán đồ rởm? Thật vô lư! Trần thế là
cơi đời ô trọc mà c̣n biết bao nhiêu người thành thật, bao Hiền- Thánh.
Chẳng lẽ cả xứ này không có ai là người thành thật sao? Chính v́ suy
nghĩ như vậy cho nên chàng chẳng sợ ǵ mà không nói:
- Xin cám ơn bà
chủ, xin cám ơn quư vị đă ưu ái cho tôi được gặp gỡ quư vị ngày hôm nay.
Kính thưa quư vị. Trong hai ngày qua, dù chưa đi thăm hết, nhưng tôi
nhận thấy đây là một vương quốc đẹp, thật nhân ái và hiền ḥa. Tuy nhiên
có một điều tôi c̣n thắc mắc là không biết đây có thật sự là Vương Quốc
Thành Thật hay không?
Nghe Văn Sinh nói
thế tất cả cùng tranh nhau nói:
- Sao ông nói thế?
Đây là Vương Quốc Thành Thật! Chúng tôi là những người thành thật. Điều
đó có nghĩa là chúng tôi quư trọng sự thật do người khác nói ra dù đó là
sự thật đau ḷng đi nữa. Vậy xin ông cứ thẳng thắn. Chúng tôi muốn được
lắng nghe người ở thế giới khác nói lời chân thực về vương quốc của
chúng tôi.
Nghe khách nói thế
Văn Sinh cảm thấy ḿnh có thể gặp hên chuyến này. Chàng nói ngay:
- Thưa quư vị. Ở
dưới trần gian chúng tôi đă khổ về nạn sửa sang sắc đẹp qua các thủ
thuật bơm, hút, căng, kéo. Tôi tưởng đă lên tới đây rồi th́ cần ǵ phải
sửa sang sắc đẹp chứ? Điều đó không có nghĩa là tôi lên án hoặc khắt khe
với việc sửa sang sắc đẹp. Người sinh ra trời bắt xấu, người bị thương
tật, tai nạn, chiến tranh phá hủy bộ mặt, giải phẫu thẩm mỹ là điều tốt
lành. Thế nhưng một bà sáu mươi lăm, giải phẫu để trở thành cô gái băm
lăm là một ảo tưởng. Quư vị có thể bơm mông, bơm ngực, căng da mặt nhưng
quư vị có thể căng da cổ, căng da tay, sửa cái lưng c̣ng, sửa cái dáng
đi lọm khọm, sửa cái giọng nói ồ ề của bà già sáu lăm không? Thật không
có ǵ kinh hoàng hơn khi nghe giọng nói ồ ề của một bà già thốt ra từ
miệng cô gái trẻ! Nó giống như bà phù thủy đội lốt cô gái vậy! Hơn thế
nữa tại xứ Việt Nam trong bài hát Cô Hàng Cà Phê có câu rất nổi tiếng
“Má lúm đồng tiền trông xinh ghê!” Khi ông nhạc sĩ làm bản nhạc này là
ông muốn ca ngợi vẻ ngây thơ của cô gái ở tuổi mười chín, đôi mươi. Nay
một bà già sáu mươi lăm cũng có má lúm đồng tiền th́…cha mẹ ơi! Chẳng
khác nào râu ông nọ cắm cằm bà kia! Quư vị có thấy như vậy không? Nếu
thấy vậy xin quư vị bỏ qua cho những lời nói lỗ măng của tôi.
Khi Văn Sinh nói
dứt lời th́ mọi người cùng ồ lên. Rồi tiếng ồn ào tắt lịm. Mọi con mắt
đều hướng về bà chủ nhà. Bà chủ nhà mặt đỏ gay, ngúng nguẩy bỏ vào
trong. C̣n thực khách sau đó, không hiểu sao cũng từ từ cáo lui để lại
Văn Sinh và vị sứ giả đứng đó ngơ ngác nh́n nhau.
♦
♦
♦
Ngày hôm sau khi
trời vừa hừng sáng, Văn Sinh mới vừa thức dậy th́ vị sứ giả đă bước vào
sứ quán. Với vẻ mặt không được vui, ông ta nói:
- Xin Đức Ông tha
lỗi cho việc thăm viếng đột ngột này. Đáng lư ra chúng tôi phải lưu giữ
Đức Ông lại đây chơi cả tháng trời. Tuy nhiên…
Nói tới đây ông ta
dừng lại rồi nói tiếp với giọng nuối tiếc:
- Có vài cú điện
thoại khiếu nại của dân chúng nói rằng Đức Ông lên đây với âm mưu… phá
hoại sự đoàn kết cộng đồng!
Nghe nói thế Văn
Sinh mặt đỏ tía tai. Chàng nổi cáu nói:
- Tôi mà phá hoại
cộng đồng à? Ở đây cũng có nạn “chụp mũ” sao?
Vẫn với giọng nói
hiền ḥa và lễ độ, vị sứ giả đáp:
- Chúng tôi hiểu
rơ đức độ của Đức Ông. Dĩ nhiên Đức Ông không bao giờ phá hoại sự đoàn
kết cộng đồng cả. Tuy nhiên v́ muốn trấn an dân chúng cho nên chúng tôi
buộc ḷng đưa tiễn Đức Ông. Xin Đức Ông tha lỗi.
Nói xong vị sứ giả
từ từ hướng dẫn Văn Sinh ra Cổng Tiễn Khách. Trên đường đi v́ quá bực
tức trong người Văn Sinh vặn hỏi:
- Tôi hỏi thật
ngài. Có phải đây là Vương Quốc Thành Thật hay là Vương Quốc Lừa Dối?
Xin ngài nói cho tôi rơ.
Vẫn với thái độ
cung kính, vị sứ giả mỉm cười đáp:
- Thưa Đức Ông. Dĩ
nhiên đây là Vương Quốc Thành Thật. Là người học rộng, hiểu biết nhiều,
quán thông kim cổ hẳn Đức Ông quá rơ con dân của vương quốc này cũng như
con người dưới trần gian họ chỉ là phàm phu. Điều đó có nghĩa là họ sống
bằng ảo tưởng. Loài vật không không sống bằng ảo tưởng nhưng con người
lại sống bằng ảo tưởng. Ảo tưởng là đặc hữu của con người, là niềm hoài
vọng thiết tha về những cái ǵ đó không có hoặc không thực. Ở buổi khai
thiên lập địa con người ít sống bằng ảo tưởng. Thế giới càng văn minh,
nhu cầu vật chất càng nhiều, con người càng sống với ảo tưởng. Ảo tưởng
về sự giàu sang, trí thức, về vẻ đẹp, về tài năng, về đức độ, về quyền
uy, về chân lư, về thánh thiện. Chính những ảo tưởng này đă cho con
người và cả con dân của Vương Quốc Thành Thật sức mạnh để sống. Cho nên
khi một người nào đó nói lên sự thực…tức đạp đổ ảo tưởng của họ th́ họ
phản kích không ngoài mục đích bảo vệ giá trị con người của họ…dù giá
trị này không hề có. Ở cơi trần gian, những người không nói lên sự thực
có thể v́ hèn nhát, giả dối, song cũng có thể v́ độ lượng, hiểu biết. Là
con người ai cũng náo nức muốn biết sự thực về người khác nhưng lại dấu
nhẹm sự thực về ḿnh. Không có ǵ ghê gớm cho bằng bị người ta vạch trần
sự thực. Ngay cả hàng tu sĩ cũng sẽ nổi điên lên. Họ có thể trả thù
chúng ta, chụp mũ chúng ta, giết hại chúng ta nếu chúng ta nói lên sự
thực về họ, về tôn giáo của họ. Cho nên cả Thế Giới Ta Bà và Vương Quốc
Thành Thật này người ta đang ru ngủ nhau trong ảo tưởng…tức bằng sự lừa
dối…để mà sinh tồn, để mà vui vẻ với nhau. Chính v́ thế mà ư nghĩa của
Vương Quốc Thành Thật không thể dùng lư lẽ thông thường mà phải dùng
nhăn giới Sắc- Không của nhà Phật mới có thể hiểu hết được.
Nghe vị sứ giả nói
thế, với bốn năm miệt mài trong môn Triết Học Đông Phương ở Đại Học Văn
Khoa, Văn Sinh ngộ ra ngay. Chàng quay qua vái vị sứ giả rồi cảm phục
nói:
- Sự hiểu biết của
ngài quả trời đất khôn lường. C̣n sự hiểu biết của tôi chỉ như nắm lá
trong rừng.
Vẫn với thái độ
khiêm cung, vị sứ giả đáp:
- Xin Đức Ông đừng
khiêm tốn. Kiến thức là điều phải có nhưng đức độ th́ quư giá hơn nhiều.
Chúng tôi rất cung kính với đức độ của Đức Ông. Những lời mà Đức Ông nói
hoàn toàn v́ ḷng thành thật, không v́ đố kỵ, không v́ thương ghét.
Những lời nói đó chưa có kết quả ngày hôm nay, nhưng nó sẽ có kết quả
trong mai sau. Thế Giới Ta Bà cũng như Vương Quốc Thành Thật này cũng
c̣n phải huân tập có khi…cả ngàn năm nữa mới có thể tiến tới sự hoàn
thiện. Xin đa tạ sự thăm viếng của Đức Ông.
Nói xong vị sứ giả
ra lệnh “tiễn khách”. Nhận được lệnh, hai vị cận vệ tiến tới nhắc Văn
Sinh lên vai rồi phóng chạy như dông như gió. Khi Văn Sinh đă được đặt
vào ḷng chiếc ghế bành trở lại th́ cũng là lúc chàng tỉnh dậy cùng với
những tiếng touch down! touch down! (5) ồn ào vang lên.
♦
♦
♦
Vừa dụi mắt, vừa
lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, Văn Sinh tắt vội chiếc truyền h́nh cho đầu óc
thanh thản. Hồi tưởng lại giấc mơ, chàng bán tín, bán nghi. Có thể do
làm việc quá độ, đầu óc mệt mỏi nên đâm ra mơ mộng, giấc mơ vừa rồi chỉ
là chuyện vớ vẩn, hơi đâu mà tin. Nhưng với đầu óc của một triết gia ưa
đặt ngược vấn đề, Văn Sinh lại cho rằng có thể có một vương quốc như
thế. Ngoài hành tinh này, vũ trụ c̣n bao nhiêu thứ mà con người chưa hề
biết tới? Nhớ lại những buổi thăm viếng trên Vương Quốc Thành Thật mồ
hôi trong người chàng toát ra. Chàng tự trách tại sao ḿnh có thể dại
dột, nói năng không giữ mồm giữ miệng để chạm tự ái người ta như vậy?
Tuy nhiên giờ đây chàng cảm thấy yên ổn là không c̣n phải đối đầu với bà
vợ ông bác sĩ , tác giả tập thơ, bà chủ thẩm mỹ viện nữa.
Cuộc đối đáp với
vị sứ giả làm chàng đau đầu. Rồi chàng tự cật vấn cả chính ḿnh. Phải
chăng khát vọng về sự thành thực cũng chỉ là một ảo tưởng? Nếu như nó đă
là một ảo tưởng th́ việc đ̣i hỏi người ta nói lên sự thực và chấp nhận
sự thực cũng là một ảo tưởng? Nếu lư luận như vậy th́ chính Văn Sinh
trong bao năm qua đă sống với ảo tưởng mà chàng không hề hay biết. Với ư
nghĩ ḿnh sống trong ảo tưởng Văn Sinh phá lên cười. Cười một hồi chàng
lẩm bẩm: “Có thể ḿnh chỉ là một anh gàn, sống trên mây…từ đó làm khổ
ḿnh và khổ người không biết chừng?”
Nhớ lại những rắc
rối gặp phải trên Vương Quốc Thành Thật chàng thấy “Đúng rồi”! Chàng
nhắc lại một lần nữa “Đúng rồi, trên cái cơi đời ô trọc này, thằng cha
nào đ̣i hỏi người ta phải tôn trọng sự thực, nói ra sự thực về ḿnh th́
đúng là một gă điên!”
Kể từ đó Văn Sinh
từ giă cái “triết lư thành thật” không c̣n gàn gàn, dở dở như xưa nữa và
sống b́nh thường như mọi người.
(Tháng 11, 2013)
Cước chú:
(1) English as
Second Language (ESL): Anh Văn là ngôn ngữ thứ hai, không phải ngôn ngữ
chính của những người nhập cư hoặc bố mẹ không nói tiếng Anh.
(2) Buồn nản
(3) Mùa tranh tài
bóng bầu dục
(4) Làm thêm giờ
Đào Văn B́nh
Tặng Kim Âu
Chính khí hạo nhiên! Tổ Quốc t́nh.
Nghĩa trung can đảm, cái thiên thanh.
Văn phong thảo phạt, quần hùng phục.
Sơn đỉnh vân phi, vạn lư tŕnh.
Thảo Đường Cư Sĩ.