|
|||||
|
Nh́n em đi anh..!
Năm 1983, người viết Dương Hùng Cường, từng được những người đọc báo ở Sài G̣n biết với cái tên Dê Húc Càn, tác giả những bài Cà Kê Dê Ngỗng trên tuần báo CON ONG, viết bài “Nếu Anh Trương Chi Đẹp Trai, gửi sang Pháp cho người bạn của ông là Trần Tam Tiệp, Cựu Trung Tá Không Quân Việt Nam Cộng Ḥa, sau 1975 cư ngụ ở Paris. Trần Tam Tiệp, bút hiệu Đạo Cù, trước năm 1975ợ từng làm thơ trào phúng đăng ở báo CON ONG, năm 1983 ở Paris họat động trong Hội Văn Bút Việt Nam Hải Ngọai. Bài “Nếu Anh Trương Chi Đẹp Trai” của Lăo Dương - bút hiệu rởm năm 1983 của Dương Hùng Cường- được đăng trên một số báo Việt Nam năm ấy ở Pháp, Hoa Kỳ. Ở Sài G̣n, bọn Công An P.25 chuyên về phản gián, ḍ biết, bắt Lăo Dương Dương Hùng Cường đi tù, khép vào tội “làm gián điệp”. Nội dung “Nếu anh Trương Chi đẹp trai”: Tiểu Thư Mỵ Nương mê tiếng hát của anh Trương Chi, nhưng v́ anh xấu trai quá cô không thể mê con người của anh, hụych tọet là cô không thể lấy anh làm chồng. Ư Lăo Dương muốn nói nếu bọn Bắc Cộng đối xử với người Việt miền Nam tử tế, nhân đạo, rất có thể chúng đă không bị người Việt miền Nam chê bỏ, thù hận. Năm 1983 Nhà Văn Doăn Quốc Sĩ gửi một số bài viết của ông ra nước ngoài, trong số những bài này có bài “Bố Về” kể chuyện một ông bố đi tù cải tạo 5 năm khi trở về nhà gặp lại vợ con, và bài “Đi” viết về tâm trạng những người Việt bỏ nước ra đi và những nguyên nhân làm họ phải liều mạng vượt biển. Hai bài trên được phổ biến trên những tờ báo Việt ở Mỹ, Pháp, Úc. Bọn Công An P.25 ở Sài G̣n ḍ biết, đem xe bông đến đường An Dương Vương, Quận 5 Sài G̣n, đón tác giả “Bố Về, Đi”.. đi vào Nhà Tù Số 4 Phan đăng Lưu, rồi một năm sau chúng cho Nhà Văn đi sang Nhà Tù Chí Ḥa. Ông bị chúng khép vào tội “làm gián điệp”. Luật sư Khuất Duy Trác đi cải tạo, một hôm cùng bạn tù làm khổ sai ở bên đường vào trại tù, hỏi mấy bà trên đường vào trại thăm chồng: - Sài G̣n có ǵ vui không, mấy chị? Có bà trả lời: - Sài G̣n chỉ vui khi các anh về. Người tù Khuất Duy cảm khái v́ câu trả lời, bèn làm bản nhạc “Sài G̣n chỉ vui khi các anh về.” Năm 1983 Khuất Duy gửi bản nhạc ra nước ngoài, nhạc sĩ kư tên tác giả bản nhạc là Ve Sầu. Bọn Công An P.25 ḍ biết Ve Sầu là Khuất Duy, cho xe bông đến đường Hồng Thập Tự đón Ve Sầu vào Nhà Tù Số 4 Phan đăng Lưu, chúng khép ông vào tội “làm gián điệp.” Trung úy Không Quân Trần Ngọc Tự, bạn của Trung úy Không Quân Dương Hùng Cường và Trung Tá Không Quân Trần Tam Tiệp, đi tù cải tạo 5 năm. Trở về Sài G̣n năm 1983 ông cầm máy ảnh đi chụp một lô cảnh dân Sài G̣n chợ Trời, chợ Đất, chợ Vỉa Hè, cảnh những thiếu nữ Sài G̣n lê lết sau những tấm nylon trải trên đất, trên bầy vài bộ quần áo cũ, hai ba bộ chén đĩa, mấy cái muỗng, vài thứ vật dụng linh tinh. Bộ Ảnh Sài G̣n và Người Sài G̣n những năm 1980 gồm khoảng 20 tấm h́nh đen trắng, Trần Ngọc Tự gửi Bộ Ảnh sang Paris cho Trần Tam Tiệp, Bộ Ảnh được đăng lên trên báo. Tôi được xem tờ tạp chí, xuất bản ở Paris, đăng Bộ Ảnh, tờ báo này được Trần Tam Tiệp gửi qua đường dây riêng về Sài G̣n cho Dương Hùng Cường. Trong Bộ Ảnh Sài G̣n 1980 có bức ảnh cô gái chợ Trời Sài G̣n ngồi sau tấm nylon bầy hàng chai lọ xác sơ nghèo với lời phụ đề: - Anh ơi.. Nh́n em đi anh..! Bọn Công An P.25 cho tên Công An Khu Vực đến nhà mời Cựu Trung Úy Trần Ngọc Tự ra trụ sở Công An Phường có việc. Bọn P.25 chờ sẵn ở trụ sở Công An Phường, đưa nhà nhiếp ảnh vào Nhà Tù Số 4 Phan đăng Lưu. Chúng khép Nhiếp ảnh gia vào tội “làm gián điệp”. Lư Thụy Ư, người một thời giữ Trang Văn Nghệ KaKi, tức Trang của Lính, của tuần báo Văn Nghệ Tiền Phong, sang tác bài Thơ trong có câu “Tôi kiêu hănh v́ tôi là Ngụy.” Bài Thơ của cô được phổ biến ở nước ngoài, bọn P.25 bắt Nữ Thi Sĩ Kiêu Hănh Ngụy vào Nhà Tù Số 4 Phan đăng Lưu, khép cô vào tội “làm gián điệp.” Trong cái gọi là Bộ Luật H́nh Sự của cái gọi là Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đoạn định nghĩa Tội Gián Điệp và Khung Án Xử Tội Gián Điệp như sau: - Gián điệp là người cung cấp những tin t́nh báo về quốc pḥng cho một cơ quan t́nh báo ngọai quốc, hay vô t́nh cung cấp những tin t́nh báo cho những cơ quan ấy, những tin có hại cho an ninh quốc gia. Án phạt: Tối thiểu tù 12 năm đến tối đa tử h́nh. Những tên gián điệp đầu xỏ bị tử h́nh. Những tên tay sai nguy hiểm cũng bị tử h́nh.
Hôm nay, Ngày 30 Tháng Tư Năm 2006, ở một nơi tôi gọi là Rừng Phong, Xứ T́nh Nhân, Kỳ Hoa Đất Trích, với trái tim nặng những sầu buồn, với niềm cay đắng trong hồn, với những bất b́nh trong máu, những hận thù trong xương tủy, tôi viết những ḍng chữ này. Tôi viết dài ḍng về chuyện những năm 1980 bọn Công An Thành Hồ thẳng tay bắt người, chúng dễ dàng, chúng thoải mái tṛng lên cổ những người bị chúng bắt cái tội “làm gián điệp” để giết họ. Không phải đến những năm 2000 ở Sài G̣n, Hà Nội mới có những người bị bọn Công An Cộng Sản khoác cho cái tội “làm gián điệp.” Cũng không phải đến những năm 1980 bọn Cộng An Cộng Sản Tàn Ác Nhất Lịch Sử Việt Nam mới dùng cái tội gián điệp để giết người dân Việt, năm 1958 chúng đă khép bà Thụy An, ông Nguyễn Hữu Đang ở Hà Nội vào tội làm gián điệp, nhốt tù hai vị ấy đến 15 năm, 20 năm. Tôi đọc cái gọi là Bộ Luật H́nh Sự của cái gọi là Pháp Luật Bắc Cộng Sản trong một ngày trước khi bọn Bắc Cộng mở cái gọi là Đại Hội Đảng Cộng Chồn Lần Thứ 6 của chúng, tôi đọc trong Nhà Tù Chí Ḥa, nơi tôi thường gọi là Lầu Bát Giác, Thánh Thất Chí Ḥa, Trường Cao Đẳng Quốc Pḥng của Sinh Viên Tù Sài G̣n. Tôi thường viết về Nhà Tù Chí Ḥa: - Với những người dân Sài G̣n bị bọn cộng sản bắt đi tù, chưa vào Nhà Tù Chí Ḥa chưa phải là tù! Tôi chỉ đọc một lần đọan bọn Công An Bắc Cộng viết về cái chúng gọi là Tội Làm Gián Điệp, Án Xử Bọn Gián Điệp. Tôi đọc năm 1986, năm nay, năm 2006, 20 mùa lá rụng đă qua đời tôi, tôi vẫn nhớ có thể nói là không sai một chữ. Tôi viết để quí liệt vị nhớ rằng không phải đến những năm 2000 mới có những người sống ở Việt Nam chống bọn Bắc Cộng, không phải đến những năm 2000 mới có những người Việt Nam sống trong nứơc dám viết những bài chửi rủa, đả kích, lên án bọn Bắc Cộng, viết và cho phổ biến những bài viết ấy; xin quí liệt vị nhớ rằng từ những năm 1980 đă có những người Việt trong nước viết những bài diễn tả cuộc sống cơ cực của nhân dân trong gông xiềng công an cộng sản, mô tả nỗi thù hận và sự khinh bỉ bọn cộng sản của nhân dân, lên án những tính chất ác ôn, tham bạo, ngu xuẩn, chó đểu của bọn đảng viên Bắc Cộng, từ những năm 1980 đă có những người Việt sống trong nước họp nhau lại thành đoàn thể, ra tuyên ngôn, t́m vơ khí, lập chiến khu, dùng vơ lực đánh đuổi bọn Bắc Cộng, đă không biết có bao nhiêu người Việt chống Cộng như thế bị bọn Công An Bắc Cộng bắt vào Khu Tử H́nh Nhà Tù Chí Ḥa, 4 giờ sáng bị Cai Tù gọi dậy, nhét trái cóc hay giẻ rách vào mồm, c̣ng tay, xích chân, đưa lên bắn chết trên băi bắn ở Thủ Đức. Mời quí vị xem h́nh Băi Bắn Tù Tử H́nh ở Thủ Đức đăng kèm bài này. Đầu năm 1986, trước ngày bọn Bắc Cộng họp Đại Hội Đảng Cộng Chồn Lần Thứ 6, bọn Công An Thành Hồ tính việc đưa nhóm văn nghệ sĩ Doăn Quốc Sĩ, Hiếu Chân Nguyễn Họat, Dương Hùng Cường, Khuất Duy Trác, Trần Ngọc Tự, Lư Thụy Ư, bị bắt Tháng Năm 1984, ra xử ở ṭa án. Chúng ghép các vị trên vào một tổ chức gián diệp và gọi họ là Bọn Biệt Kích Cầm Bút. Chúng tính làm vụ án văn nghệ này thành một vụ án điển h́nh, chúng xử thật nặng để làm những người khác kinh sợ, chúng kết tội những văn nghệ sĩ ấy làm gián điệp để chúng xử tử, ít nhất, một người trong nhóm. Người chúng muốn giết năm 1986 là Nhà Văn Doăn Quốc Sĩ. Nhưng trước khi bọn Bắc Cộng họp Đảng ở Hà Nội, bọn Cộng Sản Liên Xô tắt thở ở Mút-cu, Tổng Bí thư Góoc-ba-chớp tuyên bố Đổi Mới. Ở Hà Nội, anh Tổng Bí Trường Chinh, kẻ trước đó từng bỏ tù mút chỉ cà tha những người đ̣i “đổi mới” ở Hà Nội. Bọn Cộng sản Đầu Xỏ lư luận: Có sai mới sửa sai, có lỗi thời mới phải đổi mới. Với bọn Trường Chinh, Lê Duẩn, Tố Hữu, L6 đức Thọ.., Đảng Cộng Chồn của chúng không bao giờ sai, kẻ nào đ̣i Đảng của chúng sửa sai, đổi mới là kẻ phản động, chúng thẳng tay giết chết kẻ phản động đó. Nhưng sau khi Tổng Bí Nga Góoc-ba-chớp tuyên bố “Đảng phải đổi mới..”, ở Hà Nội, anh Tổng Bí Trường Chinh phải uốn lưỡi cú diều nói theo: - Đổi mới hay là chết! V́ bọn Cộng Nga bị nhân dân Nga nhổ vào mặt, bợp tai, đá đít, đuổi đi, bọn Cộng Việt co ṿi, rụt cổ, ho ra máu, đái ra mủ, chúng không xử được nhóm Văn Nghệ Sĩ Doăn Quốc Sĩ trước ngày chúng họp Đại Hội Đảng Chồn như chúng đă quảng cáo rùm beng phiên ṭa xử trên hai tờ báo Công An và Tuổi Trẻ ở Thành Hồ. Chúng hoăn xử đến gần 2 năm sau mới đưa nhóm văn nghệ sĩ ra ṭa. Lần này chúng đổi tội danh nhóm văn nghệ sĩ từ “tội gián điệp” sang tội “tuyên truyền phản cách mạng.” Khung án tội làm gián điệp: Tù tối thiểu 12 năm đến án tối đa Tử H́nh. Khung án tội tuyên truyền phản cách mạng: Tù tối thiểu 2 năm, tù tối đa 12 năm. Khi bị đưa ra ṭa án năm 1988, hai văn nghệ sĩ trong nhóm đă chết trong tù: - Dương Hùng Cường chết năm 1986 trong một sà-lim Nhà Tù Số 4 Phan đăng Lưu. Bị bắt Tháng 5, 1984, Tháng 5, 1985 người tù văn nghệ sĩ Dương Hùng Cường bị đưa sang Nhà Tù Chí Ḥa. Trước ngày chúng định đưa các văn nghệ sĩ ra ṭa, bọn Công An Thành Hồ chia họ ra làm hai, chúng đưa hai người tù Doăn Quốc Sĩ, Dương Hùng Cường trở về giam ở Nhà Tù Số 4 Phan đăng Lưu. - Hiếu Chân Nguyễn Họat chết năm 1987 trong Nhà Tù Chí Ḥa. Ra ṭa năm 1988 với tội tuyên truyền phản cách mạng: - Doăn Quốc Sĩ tù 9 năm. - Lư Thụy Ư tù 5 năm. - Trần Ngọc Tự tù 4 năm. - Khuất Duy Trác tù 4 năm. Tôi kể chuyện cũ để quí vị độc giả thấy trứơc ngày bọn Cộng Nga nhục hơn những con chó ghẻ, bọn Cộng Việt hung hăn tàn bạo đến như thế nào. Nhưng đó là chuyện 20 năm trước. Từ năm 1995 đến nay, 2006, bọn Công An Bắc Cộng không c̣n có thể thẳng tay bắt bỏ tù những người chống Cộng ở trong nứơc; chúng làm khó họ, chúng đe dọa họ, chúng quấy nhiễu họ nhưng bắt họ đưa đi tù mịt mù sương khói, giam họ mút mùa Lệ Thủy, 4 giờ sáng nhét giẻ rách vào miệng họ, để họ không thể la: “Đ.M. Hồ chí Minh..!”, đưa họ đến băi bắn ở Thủ Đức, bắn họ như trước năm 1990 th́ chúng không c̣n làm được. Chúng không c̣n làm được những việc giết người, bỏ tù người, không phải là chúng không muốn làm những việc đó. Từ năm 1990 ở Hà Nội, Sài G̣n có những ngươi công khai chống Cộng, chửi Cộng, hạ nhục “Bác Hồ muôn kính, ngàn yêu” mà bọn Công An không dám đụng đến cái lông của họ. Một trong những người đó là Nhà Văn Nữ Dương Thu Hương. Ở Hà Nội, Nhà Văn Nữ Dương Thư Hương ví mặt anh Thiếu Tuớng Công An Dương Thông với bộ phận sinh dục của con ngựa, nói bọn nữ đảng viên toàn là những con đàn bà đĩ thơa, ăn trộm, ăn cắp, bọn văn nghệ sĩ trong Hội Nhà Văn Hà Nội là những con chó đi hai chân, gọi bọn Cộng Việt cầm quyền là những tên chuyên ngửi rắm bọn Tầu Cộng Bắc Kinh. Tháng Hai 2006, lần thứ hai Nhà Văn Nữ Dương Thu Hương sang Paris. V́ được Nhà Văn Nữ có cảm t́nh đặc biệt nên Kư giả Đinh Quang Anh Thái của Tuần báo Việt Tide, Westminster, Cali, được Nhà Văn cho phỏng vấn. Lần này, ở Paris, Nhà Văn Nữ tuyên bố một câu xanh rờn: - Tôi ở lại Pháp làm kư ǵ? Tôi phải về nước để ỉa vào mặt bọn cầm quyền. Dưới đây là vài đọan trích trong lọat bài Phỏng Vấn: Việt Tide Số 241. Tháng Hai 2006. Dương Thu Hương: .. .. Khi tôi tới Pháp năm 1944, chính phủ Pháp mời tôi ở lại với tư cách cư trú chính trị. Nhưng tôi nhớ tới các bạn tôi đă chết oan uổng trong cuộc chiến tranh để rồi đất nước rơi vào tay một chế độ cường quyền ức hiếp người dân khiến nhân dân sợ hăi (....)Trong chế độ độc tài đó, nỗi sợ hăi nghiền nát con người thành những con kiến. Cho nên, tôi nghĩ rằng việc của tôi không phải là ở lại Pháp, mà tôi phải trở về Việt Nam với một việc duy nhất là ỉa vào mặt bọn cầm quyền. (......) Năm ngoái, một nhà báo Mỹ phỏng vấn tôi, hỏi tôi nghĩ sao về chế độ, tôi nói thẳng rằng chế độ Hà Nội là bọn người ngửi rắm bọn Bắc triều (Trung quốc). Ông nhà báo Mỹ này chắc là rất sững sờ v́ không ngờ một nhà văn lại ăn nói thô tục như vậy. Nhưng mà ngôn ngữ ấy là ngôn ngữ của người dân Việt Nam, của những người nông dân Việt Nam. Việt Tide Số 247. Tháng Tư 2006. Dương Thu Hương: Tôi cho rằng đó là vụ Thiên An Môn Việt Nam kinh tởm nhất, và đó là một trong những lư do tôi gọi bọn cầm quyền này là bọn ṛi bọ. Chúng nó là ṛi bọ về mặt nhân cách, chúng nó là rắn độc, cực kỳ độc ác và xảo quyệt. Sau vụ đàn áp đó, tôi nói với anh Trần Độ rằng, nếu trước vụ đó tôi c̣n chút ǵ nghĩ chúng nó là người, th́ sau vụ đó, tôi nghĩ chúng nó hoàn toàn là ṛi bọ, chúng nó là một lũ đao phủ kinh tởm nhất, tôi không thể nào nhân nhượng với chúng nó. Ngưng trích. Cái gọi là “Vụ Thiên An Môn Việt Nam” trong đoạn trên đây là vụ nông dân và cựu chiến binh Thái B́nh nổi dậy chống bọn Cộng cầm quyền cướp đất, tham nhũng, cuối năm 1997. Bọn Bắc Cộng thẳng tay trấn áp những người nổi dậy, nhiều người bị bắt rồi bị giết ngầm trong ngục. Vụ nhân dân nổi dậy ấy bị bọn Bắc Cộng cho ch́m suồng. Đây là chuyện dân Hà Nội chào đón Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton do Nhà Văn Nữ Dương Thu Hương kể: Việt Tide Số 249. Tháng Tư 2006. Trích: Dương Thu Hương: Tôi không phải là người làm chính trị, cũng không ở trong ngành báo chí nên tôi không lưu tâm đến vấn đề chính trị trong chuyến đến Hà Nội của ông Clinton, tôi chỉ ghi nhận một số phản ứng của người dân. Phản ứng thứ nhất là trên đường ông Bill Clitnton từ sân bay về trung tâm Hà Nội, tất cả thanh niên, dù không được báo tin, đều ùa ra đường chào đón. Điều này cho thấy ngay cả những gă trai làng Việt Nam vẫn có sự khao khát được nh́n mặt một Tổng Thống Mỹ. V́ ông Bill Clinton là biểu tượng của một nền dân chủ, là người sống ở một chân trời khác, người sống một cuộc sống khác mà nhiều người Việt hằng ao ước được sống. Phản ứng thứ hai là tất cả những người từng nh́n thấy Tổng Thống Mỹ đều nói với tôi rằng sao mà xấu hổ thế! Tổng Thống của nó, của dân Mỹ đứng với mấy ông lănh đạo của ḿnh, mặt nó th́ sáng ngời ngời c̣n mặt mấy ông lănh đạo của ḿnh sao mà tối tăm thế! Nghe họ nói thế, tôi nói v́ các ông tự đặt các ông là dân chúng của mấy thằng ấy th́ các ông xấu hổ, nhục nhă, chứ c̣n tôi th́ tôi thấy b́nh thường v́ từ lâu tôi đă coi chúng nó chẳng ra cái ǵ, cho nên tôi chả việc ǵ phải nhục hộ cho chúng nó. Phản ứng thứ ba của dân chúng là đàn ông Việt Nam họ rú lên:“ Ối giời ơi.. Cái thằng này nó đẹp giai quá! Ḿnh cũng thấy mê nó nữa là bọn đàn bà ( Cười to tiếng, sảng khoái ). Một trăm con mê nó th́ cũng phải thôi.”
Ngưng trích.
Tôi ngưng viết về bọn Hà Nội, bọn Cộng như bọn Không Cộng. V́ chuyện chúng nó bẩn quá. Viết nhiều về chúng nó, computer của tôi sẽ bị virus nó phá tanh banh. Chuyện bọn Bắc Cộng, bọn Hà Nội có thứ virus tên là Komunigonocoque phá họai máy rất đáng ghét. Tôi viết thêm chuyện một người Mỹ tên Bill đến Bắc Kỳ nữa thôi. Đó là chuyện cuối Tháng Tư 2006, Tỷ phú Mỹ Bill Gates đến Việt Nam. Đương sự được mời đi thăm một vùng ở Bắc Ninh. Tại đây Bill Gates được mời ăn trầu. Tin đăng báo như thế. Tất nhiên là bọn mời chào Tỷ phú Mỹ hy vọng Tỷ phú chi cho ít U EÔt Đê mời Tỷ phú ăn trầu ra cái điều thân thương thượng khách dzậy thôi, đừng nói Bill Gates, đến bố Bill Gates, ông nội, ông ngọai Bill Gates cũng không ăn được trầu. Tin báo đăng Bill Gates đến vùng Tam Sơn, Bắc Ninh. Rất có thể đây là khu từng được dân Bắc Kỳ nói đến trong câu: Trai Cầu Vồng, Yên Thế, gái Nội Duệ, Cầu Lim. Hay ngắn, gọn hơn: Trai Nội Duệ, gái Cầu Lim. Người viết buồn ở Rừng Phong có bốn câu vịnh cảnh Tỷ phú Bill Gates được gái Cầu Lim, Bắc Kỳ mời ăn trầu: Quả cau ứa máu, miếng trầu hôi, Này gái Cầu Lim đă quệt rồi. Biu Ghết có thương th́ cứng lại. Đừng mềm như bún, mủn như vôi. CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG
|
|
|||
R | |||||