Vũ Lâm
30 Tháng 4
(Trích đăng từ Nguyệt San Con Ong Việt số 92 tháng 4, 2008)
33 năm của những người lính.
33 năm đă trôi qua, đếm từ cái mốc thời gian 30 tháng 4 năm 75 đến 30 tháng 4 năm nay 2008. 33 lần Tháng Tư, lại Tháng Tư, lại 30 Tháng Tư!.
33 lần xoáy mũi dao nhọn vào vết thương vẫn c̣n ứa máu của những người lính miềân Nam trước năm 1975 may mắn sống c̣n sau cuộc chiến.
33 năm tiếc, nhớ, thương bạn bè chiến hữu bỏ ḿnh trong cuộc chiến, trong trại tù Cộng Sản hoặc ra đi v́ tuổi đời chồng chất.
33 năm những người lính c̣n ở lại quê nhà oằn oại chịu đựng ngon roi thù của kẻ chiến thắng.
33 năm những người thương binh vẫn từng ngày ngậm ngùi nh́n thân thể với những vết sẹo, những thương tật chiến trận để lại.
33 năm c̣ng lưng gánh nặng những đau buồn, tủi nhục, khắc khoải của người lính thua trận mà không phải v́ ḿnh bất tài, hèn yếu ...
33 năm đă trôi qua, những người lính vẫn mắc nợ những người lính, nợ nghiệp lính, nợ quê hương tổ quốc nhưng cuối nẻo đường trần không bao giờ trả được!
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch
Kỷ độ Long-tuyền đới nguyệt ma!! . . .
33 năm đă trôi qua nhưng vết hằn cuộc chiến vẫn c̣n đó!
33 năm trăn trở, tiếc nuối một quăng đời dang dở, nửa đường đứt gánh ... đời lính!
*
Cái nghịch lư của ḥa b́nh 30 tháng 4.
33 năm đă trôi qua, người Việt lưu vong nh́n lại quê hương Việt Nam, không ai không khỏi ngậm ngùi chua sót. Chiến tranh là tàn phá, là tai ương, là tử vong điều không thể tránh được và người dân cả hai miền Nam Bắc đều trông đợi ḥa b́nh, nhưng cái mốc ḥa b́nh 30 tháng tư năm 1975 đầy nghịch lư, người dân miền Nam đă trốn chạy ḥa b́nh!
Những người tị nạn đầu tiên sợ hăi, hốt hoảng ra đi, những cặp vợ chồng lếch thếch, tay bồng, tay bế, tay dắt con cái, tay xách, tay mang những tài sản cá nhân gom góp vội vàng, gỏn gọn chỉ là cái bao, cái túi, họ chạy đi mà không biết ḿnh sẽ đi đâu, đến đâu. Chồng mất vợ, vợ lạc chồng, con cái thất tán, giữa sự sống và chết họ chen lấn xô đẩy, dành giật lấy một chỗ đứng, chỗ ngồi trên máy bay, trên những con tầu rời bỏ quê hương.
Chấm dứt chiến tranh, ḥa b́nh, nhưng hàng triệu người đă trốn chạy ra biển, họ vượt biển bằng những chiếc thuyền mong manh phó mặc cho số mệnh, họ cầm bằng cái chết để trốn chạy cộng sản, đó là cái nghịch lư của ḥa b́nh 30 tháng tư, 33 năm về trước.
33 năm nghiền ngẫm cái nghịch lư của ngày chấm dứt cuộc chiến 30 tháng tư. Cái nghịch lư của luật trời: Người hiền lương thua kẻ gian ác? Cái nghịch lư của định mệnh: Những người tù lương thiện ở trong các nhà tù mà người cai tù là những tội phạm.
*
33 năm Cộng Sản tàn phá đất nước.
Sau cuộc chiến, Cộng Sản Việt Nam thay v́ xây dựng, đoàn kết, hướng về một chân trời mới đầy hứa hẹn cho dân tộc, họ lại đạp đổ, phá nát, tàn phá, bần cùng đất nước nhiều hơn trong chiến tranh. Họ quỷ quái mưu mô hơn bất cứ một dân tộc nào trên thế giới, họ cướp bóc tài sản trắng trợn, họ giết phe bại trận một cách tinh xảo che mắt được thế gian, nhân loại, họ giết từ từ, giết chầm chậm, giết người mà không thấy máu, giết thể xác, giết phần hồn, giết cả triệu quân dân cán chính miền Nam, giết bằng đầy ải, tù đày, giết gián tiếp cả những người thân thuộc, gia đ́nh, cha mẹ, vợ con.
33 năm những oan hồn của người tù cải tạo, của thuyền nhân trên biển vẫn c̣n vất vưởng nơi trại tù, nơi rừng sâu núi thẳm, trên biển khơi mênh mông.
33 năm văn minh xă hội chủ nghĩa thụt lùi, đạo đức suy đồi, đầy dẫy những tệ đoan, tham nhũng, ăn chơi, đĩ điếm đồi trụy trong cuộc sống hiện nay ở trong nước.
33 năm hàng vạn những người con gái Việt phải đi làm vợ làm đầy tớ xứ người, lũ lượt khắp nơi người dân Việt phải đi làm lao công, tôi mọi, làm nô lệ xứ người, những xứ mà trước năm 75, thua kém, chậm tiến lạc hậu hơn miền Nam Việt Nam.
33 năm, người dân Việt trong nước lẫn hải ngoại vẫn phải nặng trĩu hoài vọng tự do, dân chủ, phú cường, niềm hoài vọng xa tầm tay với khi vẫn c̣n tập đoàn thống trị Cộng Sản, cai trị bằng công an, nhà tù.
33 năm người Việt lưu vong vẫn c̣n phải trầm tư hướng vọng về quê hương với tủi hận, xót xa, thương phận nước long đong đầy ắp oan khiên.
33 năm kết thúc một cuộc chiến, đất nước không c̣n chia đôi bằng tên gọi, chính quyền, trên bản đồ, nhưng thực tế, dân Việt vỡ ra thành nhiều mảnh phiêu dạt khắp nơi trên thế giới. Không c̣n tiếng súng nhưng thù xưa vẫn c̣n, chiến tranh không c̣n bằng súng đạn nhưng chiến tranh vẫn tiếp diễn, không chỉ ở trong nước mà cả ở khắp nơi hải ngoại có người Việt sinh sống. Chiến tranh vẫn c̣n giữa người Việt quốc gia và Cộng Sản, giữa người dân trong nước đang đ̣i tự do dân chủ với tập đoàn cai trị, với đảng cộng sản. Chiến tranh chỉ thật sự chấm dứt khi đảng Cộng Sản bị khai tử và Việt Nam thực sự có tự do dân chủ, có chính quyền dân cử, chính quyền từ dân mà ra.
*
33 năm làm người tị nạn.
Tôi là người tị nạn, đúng nghĩa của một người tị nạn, nếm đúng mùi vị đắng, chát của thân phận tị nạn. Tôi đến xứ sở này, thành phố này không tính toán, không chọn lựa 33 năm về trước, khi gần đến tuổi 30 với độc nhất một bộ quần áo lính màu xanh hải quân đă bạc mầu, không lon lá huy hiệu, nó chỉ khác với quần áo thường v́ có hai túi trước và có cầâu vai. Chân đi đôi dép Nhật đă ṃn quẹt v́ lê lết trong các trại tị nạn. Trong túi không có lấy một đôla. Tôi đến đây không được đón tiếp ở phi trường chờ lấy hành lư như những người tị nạn sau này. Không được nghe lời chào hỏi bằng tiếng Việt. Và, cả mấy tháng sau tôi vẫn c̣n thẫn thờ, câm lặng, bậm môi chịu đựng nhát búa khốc liệt của định mệnh. Tôi mất tất cả những ǵ đă có trong cuộc đời, nghề nghiệp, cấp bậc, tương lai ... và khởi đầu cuộc đời như một đứa bé mới bập bẹ tập nói, tập đi. Tôi đến đây đơn độc, để lại vợ và hai con c̣n bé nhỏ nơi quê nhà, lúc bấy giờ, nơi ấy, nơi này giống như âm dương cách trở, mờ mịt, bít bùng tin tức và, ngày ấy ai cũng nghĩ là vĩnh viễn không có ngày gặp lại như những người di cư vào Nam năm 1954 bỏ lại người thân ngoài Bắc. Chung quanh tôi lúc ấy, cái ǵ cũng xa lạ, tôi không thể ngày nào cũng ăn nhạt nhẽo miếng sandwich, trứng, thịt, hot dog, hamburger. Tôi thèm một bát cơm với chén nước mắm chanh ớt, ước muốn một đĩa rau muống luộc, thèm một lát cá kho ... mong t́m được một người Việt để chào hỏi, để tâm sự bằng tiếng Việt.
Những ngày đầu tị nạn, tôi cô đơn lầm lũi trong gia đ́nh một người Mỹ khá giả ở một khu rất sang trọng của thành phố, mặc dù hai vợ chồng này tôi đă quen biết từ trước, người sĩ quan cố vấn của tôi khi c̣n phục vụ tại Việt Nam.
Tôi ngỡ ngàng sao đường phố ở Mỹ im vắng, không có người đi bộ. Tôi đi suốt một ngày trên xe Bus, từ sáng sớm đến tối khuya, chuyển hết xe này đến xe khác, ḍ theo những tuyến đường trên bản đồ lộ tŕnh, thành phố sao rộng lớn mênh mông, lẫn lộn cả với đồi, núi, rừng cây ... tôi ngóng nh́n khắp phía để hy vọng t́m được một người Việt Nam ...
*
Những kẻ phản bội.
33 năm ở thành phố này, tôi được cái hân hạnh làm người đến trước tiếp đón nhiều người đến sau, được nh́n những nét mặt tị nạn c̣n xạm đen khắc khổ ngơ ngác của những đợt thuyền nhân đến từ các trại tị nạn Thái Lan, Mă Lai, Nam Dương. Rồi đến những đợt HO, những đợt đoàn tụ cha con, chồng vợ ... Những người tị nạn đến sau đều có thân nhân, bạn bè, đồng hương người Việt ra tận phi trường tiếp đón, hôm trước hôm sau đă vui vẻ, cười nói tiếng Việt ồn ào, có tiệc tiếp đón dù sơ sài, có phở, có bún ḅ Huế, có bánh xèo, bánh cuốn và mau chóng hội nhập nếp sống rất Việt Nam giữa ḷng xứ sở Hoa Kỳ ...
Tôi nhắc đến kỷ niệm chuyện tị nạn của tôi ở đây để trần t́nh với những người có ư nghĩ là đến sau thiệt tḥi, trâu chậm uống nước đục. Sau cái mốc thời gian 30 tháng tư, không có cái buồn nào hơn hay kém cái buồn nào, và người tị nạn đến trước, đến sau chưa biết ai buồn, ai khổ hơn ai ... !!
Tôi muốn nhắc đến những ngày đầu tị nạn của mọi người v́ hôm nay, quanh tôi đă có nhiều người làm bộ quên, hay cố t́nh quên quá khứ tị nạn, quên đi những con thuyền mong manh trên sóng biển, quên đi những ê chề nhục nhă với cướp biển, hải tặc, quên những ngày tù đầy cộng sản, quên những cán bộ quản giáo ngu dốt nhưng có quyền lên mặt dậy bảo, quên những ngón đ̣n thù, những báng súng nện lên thân thể.
Những ǵ đau khổ trong quá khứ cũng nên bỏ lại cho quá khứ để sống với hiện tại và tương lai, quên được là điều đáng mừng nhưng đừng quay lưng trở mặt với chính nghĩa quốc gia, cuộc chiến chống cộng vẫn c̣n, người Việt cả ở trong nước lẫn hải ngoại vẫn đang phản kháng, chiến đấu để đạp đổ chế độ Cộng Sản, đ̣i tự do, dân chủ, đ̣i hỏi chính quyền CS phải bảo toàn lănh thổ đừng âm mưu, lén lút dâng đất dâng biển cho Tầu Cộng.
Quên quá khứ tị nạn cũng được, nhưng đừng làm cản trở, đừng tiếp sức cho Cộng Sản trong cuộc chiến đ̣i tự do, dân chủ cho quê hương, đừng phản bội xương máu chiến sĩ đă hy sinh cho cuộc chiến v́ tự do chống giữ miền Nam chống lại sự xâm lăng của Cộng Sản.
Tôi muốn nhắc lại chuyện tị nạn v́ hôm nay quanh tôi, những người chỉ mới đây, như mới ngày hôm qua đến xứ sở này c̣n ngơ ngác xin làm người tị nạn Cộng Sản mà hôm nay đă xuênh xoang áo gấm về làng, hưởng thụ, huênh hoang với hai chữ Việt Kiều.
Có những người, những đảng phái v́ ham danh hám lợi c̣n quay về hợp tác, bênh vực cho cái chế độ CS tàn ác.
Có những con buôn, những nhà báo đốn mạt, chỉ v́ vài trăm bạc, vài chục bạc trả cho một cái quảng cáo thương mại hàng tháng trên những tờ báo chợ mà bán rẻ lương tâm, trơ trẽn tuyên truyền, ca ngợi Cộng Sản. Tôi đă nh́n một người chủ báo mà nghĩ thầm “Cái mặt này, cái con người này chỉ đáng giá từ năm chục đến một trăm”.
*
Đoản khúc buồn viết cho ngày 30 tháng 4. (30 tháng 4 2006 COV - 71)
Hôm nay 30 tháng tư, 31 năm trôi qua, quá khứ như thật gần và nỗi đau uất hận vẫn c̣n đó.
Ngày này năm xưa, tôi đang trên chiến hạm. Chiến hạm vẫn hùng dũng, mây trời cũng thế, biển Việt Nam vẫn mầu xanh thẫm, nhưng tôi như cái xác không hồn ... Trước đó vài hôm, chiến hạm từ ngoài Trường Sa, hai máy tiến “full” chạy về, mọi người trên chiến hạm lặng lẽ, âm thầm, v́ biết có biến cố lớn đang xẩy ra trên bờ, mỗi người có nỗi lo, nỗi suy tư riêng. Suốt ngày tôi loanh quanh trên đài chỉ huy, trong pḥng chiến báo để ḍ tin tức dù không phải là phiên trực. Lệnh lạc bất nhất, thay đổi, khi th́ chuẩn bị pháo lên đảo Phú Quư ngoài khơi Phan Thiết, rồi lại bị đuổi đi. Khi th́ lệnh pháo phi trường Hàm Tân, khi th́ không. Ban đêm “công voa” Việt Cộng bật đèn sáng chưng, xe chạy hàng dài theo hương lộ 1 ven biển, xuôi Nam về hướng Vũng Tầu, có lệnh cho các chiến hạm gần đó gom lại để hải pháo, rồi lại không cho nữa! Đến khi chấm tọa độ pháo lên chợ Bà Rịa, pháo cầu Cỏ May tôi biết là ... hết rồi! Cho đến khi nghe được lệnh đầu hàng trên máy truyền tin, tôi bất động như ngừơi chết đứng. Sau cùng, con tầu bỏ nước ra đi, tôi thuỷ táng cuộc đời ... h́nh ảnh, thư từ, kỷ niệm, quân phục và mộng ước của một đời, được gói gọn trong lá cờ vàng, chôn sâu xuống ḷng đại dương ... Tôi mang đời lưu vong. Người tị nạn đơn độc, cô đơn.
Hôm nay 30 tháng 4, ba mươi mốt lần rồi, tôi vẫn ở thành phố này. Cuộc đời có thay đổi từng năm, hy vọng trong tôi, của tôi về đất nước quê hương Việt Nam có thay đổi, nhưng sao đợi măi chẳng đến!!
Hôm nay 30 tháng tư, vẫn như mọi năm, tôi ra với tổ chức cộng đồng người Việt để phất ngọn cờ vàng, để nghe hùng ca lính, để tưởng nhớ những người đă chết, để chửi rủa uất hận về một chế độ đă gây tang thương cho đất nước. Những người quanh tôi từ 31 năm về trước mỗi năm một già nua tiều tuỵ, tóc bạc hơn xưa và thiếu vắng dần. Tôi yêu thành phố này và nhưng người thân quen đă từ lâu.
Năm nay 30 tháng 4, San Diego buồn hơn mọi năm, vắng hơn mọi năm, v́ trong cùng một thành phố, lần đầu tiên có đến 2 nơi tổ chức 30 tháng 4, tôi mường tượng là ḿnh thua trận thêm một lần nữa, cũng lại thua trên đất Mỹ. Ngày xưa thua v́ bọn phản chiến. Bây giờ phản chiến không c̣n nữa, nhưng có bọn phản bội, tráo trở mưu mô. Tôi xin mọi người quanh tôi, bạn tôi, hăy sáng suốt nhận định kẻ thù, nh́n rơ mặt bọn tráo trở lừa bịp.
Bảo vệ lá cờ vàng nhưng phải thận trọng, bọn Cộng Sản nằm vùng, bọn thời cơ tráo trở, băng đảng bịp bợm cũng đang phất lá cờ vàng, bởi v́:
- Người ta bắn con chim Trĩ th́ dùng con chim Trĩ làm mồi. Người săn hươu th́ dùng con Hươu làm mồi.
Đôi khi tôi thấy mệt mỏi, có lúc chán chường, chỉ muốn làm một người Việt thầm lặng sống trên đất Mỹ này. Quên đi đất nước Việt Nam khốn cùng vàø Cộng Sản.
Không biết tôi, chúng tôi, c̣n đủ kiên cường, đủ sức lực, c̣n nuôi sống Con Ong Việt đến bao giờ...!
Vũ Lâm
Tṛ Hề Của Hoàng Minh Chính Tại Hoa Kỳ
Tin từ Hoa Kỳ cho biết ông Hoàng Minh Chính đă tới nói chuyện ở Trung Tâm Á Châu thuộc Viện Đại Học Harvard (Boston, Massachusetts) chiều ngày 28-9-2005. Sau đó ngày 29-9, ông Chính đă tiếp xúc với dân biểu Edward Royce, phó chủ tịch Ủy Ban Giao Dịch Quốc Tế Hạ Viện (Washington DC).
Cuộc nói chuyện ở Đại Học Harvard có đề tài thông báo trước là "Chủ nghĩa mác-xít và hệ lụy". Trong phần tiếp tân, phái viên Đài Á Châu Tự Do (Radio Free Asia) đă phỏng vấn ông Hoàng Minh Chính.
Nhưng sự thực thế nào? Xin quư vị theo dơi bài viết dưới đây để thấy rơ những tṛ bịp bợm trắng trợn, thô bỉ của nhóm Dân Chủ Cuội. Kết qủa tṛ Cuội này là cả đài BBC cũng trở thành đài BBCuội khi cho phổ biến bài của Trần Đông Đức. Trong khi Khoa Trưởng Lawrence Summers không hề có mặt và cũng chẳng có một chức sắc Hoa Kỳ nào của trường Havard University nhưng Hoàng Minh Chính vẫn hùng hồn diễn TR̉ HỀ chào mừng và cám ơn (gió). Bịp bợm , điếm đàng đến thế là cùng...... xem tiếp>>>>
Việt Tân = Tay Sai Việt Cộng Cái lực của VT hiện giờ là dựa vào những giao hảo với chính trị gia ngoại quốc. Họ đội lốt đại diện về chính trị cho đồng bào tị nạn để ăn nói với chính khách Mỹ, Úc, Âu Châu, để làm những cuộc điều trần quảng cáo cho VC như Đỗ Hoàng Điềm vừa thực hiện. Cho nên thưa chị Hoài Đăng , một mặt, chúng ta phải luôn luôn phơi bộ mặt thật của đám đầy tớ VC cho đồng hương xem, nhưng quan trọng hơn nữa, là chúng ta phải lột mặt nạ của đám tay sai Bắc bộ phủ này cho chính giới ngoại quốc thấy rơ. Có như vậy th́ chúng ta mới bẻ găy được cánh tay nối dài của CSVN ở hải ngoại. xem tiếp>>>>
Nỗi Bât Hạnh Của QLVNCH Sau cuộc chiến, để chạy tội bán đứng đồng minh, cũng như phản bội Tổ Quốc và đồng bào ḿnh, Hoa Kỳ và bọn khoa bảng-trí thức thân cộng Miền Nam, những người muôn năm trong ḍng sử Việt, được bia đời phong cho danh hiệu là ‘ TRI’ THỨC CHỒN LÙI’, c̣n các lănh tụ cọng sản như Stalin, Mao Trạch Đông, kể cả Hồ Chí Minh, coi rẻ hơn CỤC PHÂN NGƯỜI v́ suốt kiếp chẳng làm được một điều ǵ tốt hay ích lợi, để giúp cho đất nước và đồng bào. Bọn trí thức này ôm chân níu áo Người Việt tị nạn khắp các nẻo đường hải ngoại, trong lúc vẫn sống cao sang quyền thế như lúc c̣n trà trộn trong các Đại Học, Chùa-Nhà Thờ, Ṭa Báo,sân khấu, pḥng trà.. và trên các trang sách-thơ cuối tuần, vẫn chứng nào tật nấy, không hề thay đổi lương tâm một chút ǵ, dù phong trần đă nếm, vinh nhục bề bề và trên hết là vẩn bám vào Người Việt Tị Nạn Cộng Sản để mà ra báo, làm báo và sinh tồn, dù rằng chúng đă nói là ĐĂ ĐI HẾT BIỂN NAY PHẢI VỀ NGUỒN nhưng lại không dám bán nhà, bán chùa, bỏ sở và cuộc sống thừa mứa tại Mỹ, để về sống với Việt Cộng, đạo pháp để hưởng Vinh Hoa Phú Quư, Tự Do Dân Chủ, tự do tôn giáo, tự do quyên tiền cúng dường của khách thập phương.. trong Xă Nghĩa Thiên Đàng, như chúng hằng ca tụng. xem tiếp>>>>
Truy Điệu Kẻ Thù “Chuyện lạ” là một người như ông CỰU THỦ TƯỚNG VNCH NGUYỄN BÁ CẨN (dù chỉ làm có 7 ngày) lại đến Toà Thi Chính thành phố San Jose “dự lễ để tỏ ḷng mến tiếc một người đă chết ở xa” là ông HMC. Ông HMC, dù đă chết, vẫn là một đảng viên cao cấp của đảng VC, là KẺ THÙ của CHẾ ĐỘ VIỆT NAM CỘNG H̉A. Ông Hoàng Minh Chính là một đảng viên cao cấp của CSVN, đă từng giữ chức Viện Trưởng Viện Nghiên Cứu Mác-Lênin,
DÙ CHO LÀ VỀ CUỐI ĐỜI ÔNG TA ĐĂ PHẢN TỈNH (?) có đáng để được ông cựu Thủ Tướng Nguyễn Bá Cẩn đến tham dự LỄ TRUY ĐIỆU? Xem tiếp>>>>
Để Trả Lời Một Câu Hỏi (Vạch Mặt Việt Tân)
Nếu đem so sánh thái độ của Hoàng Thế Dân trong vụ Little Saigon với thái độ của Đỗ Hoàng Điềm, chủ tịch đảng Việt Tân trong buổi tham khảo ư kiến được tổ chức bởi Ủy Ban Đông Á Thái B́nh Dương của Quốc Hội Hoa Kỳ vào ngày 12-3-2008 vừa nêu trên, th́ thấy ngay những nét tương tự.
Thái độ của ông Điềm là một sự “lưu manh vặt”, tương tự như Hoàng Thế Dân cũng “lưu manh vặt”, được sản xuất từ cùng một ḷ Việt Tân. Cái “lưu manh vặt” cuả Hoàng Thế Dân và Đỗ Hoàng Điềm chỉ là cá tính, nhưng cả hai đều rất thích hợp với đường lối “đại lưu manh” của Việt Tân được lănh đạo bởi bí thư Lư Thái Hùng. Đường lối này đối nghịch với Chính Nghĩa Quốc Gia. Nhưng phù hợp đám giặc Quỷ Đỏ ở Hanoi. Xem tiếp>>>>
Hoàng Minh Chính đến Hoa Kỳ với nhiệm vụ thành lập “Phong Trào Dân Chủ” hải ngoại và Quốc Nội, với sự trợ lực của đảng Nhân Dân Hành Động của Nguyễn Xuân Ngăi và 5 “chánh đảng” khác là Việt Tân, Đại Việt Quốc Dân Đảng v.v…
Mục đích là gộp chung lại tất cả các đảng phái lực lượng hải ngoại đứng sau lưng ông Hoàng Minh Chính và đại diện hải ngoại là bác sĩ Nguyễn Xuân Ngăi, đại diện ở quốc nội là Trần Khuê, kẻ đă gọi Hồ Chí Minh là “thánh Hồ Chí Minh”. xem tiếp >>>>>
Nguyễn Giang BBC Tắt Tiếng Giờ này chúng tôi đuợc biết Ban Giám Đốc BBC quyết định giảm 75% thời lượng của phần Việt ngữ, chỉ c̣n cho ban Nguyễn Giang 15 phút mỗi ngày.xem tiếp>>>
Ngày Quân Lực Xin Hồn Thiêng Sông Núi xin tinh anh của Gịng Giống Tiên Rồng dẫn dắt con cháu Lạc Hồng biết tương nhượng nhau, xích lại gần nhau và biết cùng nhau nh́n về quê hương bên kia bờ đại dương, cùng đau trong niềm đau chung của Dân Tộc. Xem tiếp>>>>
Tâm Thư Của Hội Cựu Quân Nhân QLVNCH/Queensland/ Autralia
Có tháng Tư nào về mà chúng ta không nhớ đến một Lê văn Hưng, một Nguyễn Khoa Nam, môt Lê Nguyên Vỹ, một Phạm văn Phú, một Trần văn Hai, một Hồ Ngọc Cẩn, những anh hùng đă ra đi, ninh thọ tử bất ninh thọ nhục. Cái khí tiết của những bậc anh hùng, không phải ai cũng có, nhưng ḷng đau quốc nhục th́ mấy ai dễ quên.
Tháng Tư là tháng để tang! Để tang cho dân tộc. Để tang cho những anh hùng dă tuẫn tiết chết theo thành. Để tang cho hàng triệu đồng bào, chiến hữu đă bỏ ḿnh, để ngày hôm nay con cháu ta đỗ đạt nơi xứ người.
Đôi Ḍng Nhận Định (TBCN480) Đối với Người Việt Quốc Gia Tỵ Nạn Cộng Sản , băng đảng Phở Ḅ Viêt Tân đă lộ nguyên h́nh là cánh tay nối dài của Việt Cộng. Cho dù bọn chúng có trong ứng, ngoá hợp múa may quay cuồng thế nào chăng nữa cuối cùng cái đuôi của con chó liếm gót bọn Cộng Sản cũng vẫn cứ lộ ra. Sau tṛ khỉ, về nước hoạt động công khai nhằm phong chức cho người của chúng vài cái nhăn hiệu gọi là Nhà Dân Chủ chẳng gây được một sự quan tâm nào của dư luận. Băng đảng bịp bợm lại tiếp tục tung tiền ra lấy ḷng một số cảm t́nh viên của chúng ở Washington D.C có điều kiện gần gũi với mấy vị dân cử Hoa Kỳ để họ giới thiệu chúng vào một vài buổi họp của các tiểu ban nhằm đánh bóng cho bộ mặt cùi hủi của chúng có một dung mạo dễ nh́n hơn. Kim Âu Xem tiếp>>>>
Hăy Chấm Dứt Các Chương Tŕnh VHNT Vinh Danh Cộng Sản Và Đồng Bọn Người tổ chức thường chọn một vài chủ đề thật hấp dẫn như : Tạ Ơn, Vinh Danh, Tưởng Niệm …và mời một số ca nhạc sĩ mất gốc hợp tác. Họ đă bất chấp sự phẩn nộ của tập thể người Việt Quốc gia để tŕnh bài những bài hát phản chiến, ca tụng chế độ Cộng sản. Xét vê thành phần tổ chức, có thể xem họ là những người vượt biển hay ra xứ ngoài v́ lư do kinh tế. Nhờ sự đùm bọc và t́nh thương của người Việt tỵ nạn chính trị, ngày nay vinh thân ph́ gia nhưng vẫn cố t́nh tổ chức các buổi văn hóa nghệ thuật với những đề tài, chương tŕnh không ngoài mục đích đâm thẳng vào mặt những người trước kia cùng xuống ghe hay lên máy bay đi t́m tự do. Đinh Lâm Thanh
Những Tṛ Trái Khoáy Của Việt Tân Đă từ lâu, sau khi nghị quyết 36 của CSVN ra đời, cộng đồng người tỵ nạn Việt Nam tại hải ngoại đă có rất nhiều ưu tư, chú ư và lo lắng sự kiện những tổ chức, đảng phái mang danh nghĩa “quốc gia chống cộng”, nhưng lại đi đêm với đảng CSVN để tạo thành một thế lực “đối lập cuội”, củng cố cho vị thế đảng CSVN thêm vững chắc hầu có thể chia chắc quyền lợi trên xương máu của dân tộc... Trong bối cảnh phức tạp ấy, nếu nói rằng người Việt hải ngoại đă nhận diện và xác định được những thành phần này một cách rơ rệt th́ rất ít, nhưng hiện tượng nhiễu loạn mập mờ từ những cá nhân, đảng phái th́ lại rất nhiều, trong đó đảng Việt Tân là một điển h́nh tương đối có thể nói là đậm nét nhất. Phạm Thanh Phương Xem tiếp>>>>
30 - 4 - 1975 Sài G̣n, Đêm Dài Nhất Năm 1954, khi cộng sản đệ tam chiếm được miền bắc, một số ít trí thức khoa bảng chạy vào làm trùm tại VNCH, nên họ chẳng hề biết ǵ về kinh nghiệm sống chung với VC. Ngày 30-4-1975, khi VC chưa vào Sài G̣n, số trí thức khoa bảng trên lại ù trốn chạy sang Mỹ hay ngoại quốc. Họ không hề biết thế nào là sự đổi đời của phận người xuống hàng súc vật. Ở ngoại quốc, v́ quá tự do, nên vẫn chứng nào tật đó, coi sự hiểu biết của ḿnh ngang hàng với lănh tụ, muốn ai cũng phải theo ư và đứng sau lưng ḿnh. Họ v́ không sống thật với lịch sử nên chẳng bao giờ có kinh nghiệm lịch sử, vẫn ảo tưởng xây lâu đài và chức phận trên cát biển, vẫn ngây thơ muốn ḥa hợp ḥa giải, với một đảng cướp tàn bạo bất lương, qua bảy mươi năm chỉ lừa bịp lường giết đồng bào và bán nước ḿnh mà thôi. Mường Giang Xem tiếp >>>>
C̣n Một Lối Thoát : Ḷn Trôn - Tâm Đăng
Hội Nhập Văn Học Nguyễn Mạnh Trinh
Chính Nghĩa Là Của Chúng Ta Kim Âu
Chính Khứa Nhà Quàn Kim Âu
Không Dùng Chữ Của Việt Cộng Trần Thanh
Sự Thật Về Hoàng Minh Chính Việt Thường
Những Tṛ Bịp Của Việt Gian Cộng Sản Trần Thanh
Tại Sao VT Chống Little Saigon Châu Lan Nguyễn Thị Linh
Kư Sinh Trùng : Trịnh Công Sơn BB&Liêm
Chuyện Văn Cùng Sách Vở Nguyễn Mạnh Trinh
Một Chủ Nhật Khác Nguyễn Mạnh Trinh
TCS:Linh Hồn Lấp Lửng Việt Hải
Ngàn Năm Bia Miệng Duyên Lăng Hà Tiến Nhất
Lại Một Tṛ Lưu Manh Nữa Của Bùi Tín Trần Thanh
Chu Tât Tiến: Nhiệt T́nh+Ngu Dốt= Chống Người Quốc Gia Nam Nhân
Vài Nhận Xét Về Trung Tâm Băng Nhạc Asia Trần Thanh
Chiến Lược Đồng Hóa Lê Hùng Bruxelles
Hồ Hữu Tường Nguyễn Mạnh Trinh
Màu Tím Hoa Sim Nguyễn Mạnh Trinh
Người Bị Treo Bút Trong Chế Độ Đỏ Nguyễn Mạnh Trinh
Chữ Chưa Thâm Thuư Trương Minh Ḥa
Im Lặng Của Biển Cả Trần Văn Tích
Kịch Lói Của Băng Đảng Phở Ḅ Việt Tân Trương Minh Ḥa
Không Thể Có Hai Ngọn Cờ Tại Hải Ngọai Đào Văn B́nh
Xin Đừng Nhập Nhằng Về Hai Lá Cờ Đỗ Văn Phúc
Cá Mè Một Lứa Kim Âu
Đối Thoại Với Ông Hiếu Kim Âu
Loá Rắn Độc Kim Âu
Những Tṛ Hí Lộng (456) Kim Âu
Quyền Tự Do Báo Chí : Ông Nguyễn Kinh Luân Dạy Dỗ Tuyết Mai:
Đoàn Kết Hay Đoạn Kết (454) Kim Âu
Bao Giờ Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản Mới Đủ Dũng Khí Để Sống Tự Do Kim Âu
Hiểm Họa Trước Mắt Kim Âu
Đôi Ḍng Nhận Định Kim Âu
Màn Kịch Vụng Về
Việt Tân Hành Hung & Hăm Dọa Nhà Báo Phạm Thanh Phương, Úc Châu.
Những nhà tù bí mật của CIA và chính sách tra khảo tù nhân của Hoa Kỳ
Chính sách ngoại giao hụt hẫng của Hoa Kỳ trong ḷ lửa Trung Đông
Liệu cuộc chiến tại Iraq giúp bảo vệ được an ninh tại nội địa Hoa Kỳ?
Phân Định Chính Tà Kim Âu
Tiếng Nói Công Lư Kim Âu
Tám Năm Một Thoáng Kim Âu
Tâm Bút San Jose Kim Âu
Không Thể Nào Quên Kim Âu
Miami Kim Âu
Phản Bội Kim Âu
Oplan 21 Kim Âu
Càn Khôn Đă Chuyển Kim Âu
Sự Thật Khách Quan Kim Âu
Thẩm Phán Ngu Đần Kim Âu
Hồi Chuông Báo Tử I Kim Âu
Hồi Chuông Báo Tử II Kim Âu
Hồi Chuông Báo Tử III Kim Âu
Hồi Chuông Báo Tử IV Kim Âu
Hư Danh - Hư Cấu Kim Âu
P.O. BOX 81016 CHAMBLEE. GA 30341. Fax: 770-455-1060. Cell : 404 - 593 - 4036. chinhnghia@aol.com. | |||||
|
|
| |||