US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Viet Nam The Real Story Videos
Chiến Tranh Việt Nam Videos
Sức Mạnh Chính Nghĩa Videos
Hải Chiến Hoàng Sa Videos
TẠI SAO VIỆT NAM ?
WHY VIETNAM ?
BẢN DẠO ĐẦU CON CHIM HẢI ÂU CỦA NƯỚC
MỸ
(Prelude to America’s Albatross)
TÁC GIẢ : Archimedes L.A. Patti
Người dịch:
Lê Trọng Nghĩa
Chương 21
Đường lối
ngoại giao kém cỏi của Pháp
HAI ĐỊCH THỦ GẶP NHAU
Hai đối thủ có trọng
trách Pháp và Việt, cả hai đều không có quy chế chính
thức, sẽ gặp nhau lần đầu tiên vào lúc 10 giờ.
Tôi đă báo cho Sainteny biết là Giáp sẽ đại diện cho ông
Hồ; tôi cũng sẽ đến trước tại Dinh…
Sainteny đă cho bố trí một trong những pḥng rộng nhất,
lịch sự nhất trong Dinh, rất phù hợp với một sự phô
trương thích đáng của chủ quyền nước Pháp. Sự lựa
chọn của ông cũng có thể được coi như phù hợp với sự tôn
trọng đối với một vị khách quan trọng và được biệt đăi
là biểu hiện của một ư đồ tinh vi
muốn uy hiếp tinh thần người Việt Nam.
Điều này tôi cũng không rơ lắm.
Sainteny hở cho tôi biết là tôi sẽ phải ngạc nhiên khi
được nghe thấy những quan điểm tự do của Pháp trong dịp
này. Nhưng tôi không cho điều đó lại
là lạ, v́ như tôi biết, nước Pháp trong lúc này, chẳng
c̣n có con đường nào khác ngoài việc chấp nhận Chính phủ
Lâm thời.
Chúng tôi từ cửa sổ thấy Giáp và Dương Đức Hiền tới
trong một xe mui kín đen
bóng, hai bên đằng trước có cắm cờ Việt Minh… Họ có một
vệ sĩ người Việt mang tiểu liên Sten đi
theo, c̣n một vệ sĩ khác th́
mở cửa cho Giáp. Ông vẫn mặc bộ đồ trắng thường ngày, cà
vạt thẫm, mang áo khoác “có vết tích chiến đấu” đă trở
thành biểu tượng cho quyền lực của một lănh tụ du kích
Việt Minh và Giải phóng quân. Đường
hoàng, trang nghiêm và tự tin, Giáp tiến vào cửa chính,
ở đó đă có một sĩ quan Pháp đang chờ.
Ngay sau khi vào pḥng, Giáp tiến
thẳng về phía Sainteny. Người
Pháp đợi cho Giáp đi được quá nửa đường rồi mới bước
tới. Tôi tiến lên trước và
chào Giáp, rồi giới thiệu ông và Hiền với Sainteny.
Chúng tôi đi xuyên qua gian pḥng
rộng một cách lặng lẽ tới chỗ đă bố trí đi-văng và nhiều
ghế ngồi. Tôi phá vỡ im lặng bằng cách b́nh luận
về t́nh h́nh sôi sục tôi đă thấy ở ngoài phố buổi sáng.
Giáp gượng cười giải thích là dân chúng xuống đường đến
mừng bộ đội của ông “mới từ rừng núi về” sau nhiều trận
đánh với quân Nhật. Họ sẽ tới vào buổi trưa hôm đó và
khi ở đây xong, bản thân Giáp cũng sẽ đi đón mừng họ.
Tài ngoại giao của Sainteny chắc
chắn đang ở trong chiều hướng suy tàn tầm thường nhất.
Mặc dù đă cố gắng nhiều để tỏ ra
lịch sự, ông đă lên giọng chặn Giáp bằng một bài diễn
văn gia trưởng về cách xử sự của người “A na mít”.
Không đếm xỉa ǵ tới mối ác cảm của người Việt Nam đối
với tính gia trưởng của người Pháp, với một giọng trầm
bổng và bằng những danh từ nhẹ nhàng, Sainteny hỏi tại
sao Việt Minh đă liều lĩnh “làm cho thế giới biết rằng
sự có mặt của Pháp ở Đông Dương đă từ lâu không được mọi
người hoan nghênh nữa”. Không ngừng để chờ giải đáp,
Sainteny tiếp tục phát biểu là tuyên bố như thế chỉ làm
cho các nước Đồng minh thêm lo lắng về sự an ninh của
dân chúng Pháp tại Đông Dương và đưa họ đến kết luận là
phải thận trọng giữ các nhà chức trách Pháp không cho
vào Đông Dương trong lúc này. Để nhấn vào sự không hài
ḷng, chứ không phải là sự thất vọng, đối với cách xử sự
của Việt Minh; Sainteny báo cho các vị khách của ông ta
biết ông “sẽ theo dơi một cách cảnh giác” các hoạt động
của cái gọi là Chính phủ Lâm thời và sẽ tự ḿnh đánh giá
công sức các nhân viên Chính phủ đó trong việc cai trị
Đông Dương sau chiến tranh.
Tôi e rằng Giáp có thể hiên ngang
bước ra khỏi pḥng bất cứ lúc nào, nhưng ông đă không
làm như vậy. Bằng một thứ tiếng Pháp hoàn hảo,
với một sự tự kiềm chế tuyệt đối, Giáp nói ông đến đây
không phải để nghe diễn thuyết, cũng chẳng phải để biện
minh cho các hoạt động của nhân dân Việt Nam và ông đến
là theo lời mời của người mà ông cho là đại diện của
“Chính phủ Pháp mới”, do đó ông sẵn sàng tham gia một
“cuộc trao đổi quan điểm” thân mật.
Lần đầu tiên trong đời ḿnh, Sainteny đă gặp mặt đối mặt
với một người Việt Nam đă dám dũng cảm đương đầu với một
người Pháp. Thái độ Sainteny
nhụt hẳn đi. Với một nụ cười
hoà giải, ông tuyên bố ông là đại diện cá nhân của tướng
De Gaulle. Trước hết ông muốn báo cho dân chúng
Việt Nam biết Pháp hiện nay là “một nước độc lập và tự
do”, các “lề thói cũ” sẽ được loại bỏ, tất cả những
người Pháp xấu sẽ bị cho về nước và người “An Nam” sẽ
được ban nhận nhiều yêu sách của ḿnh. Trong thâm tâm,
tôi nhớ lại là Sainteny đă thú nhận với tôi ở Côn Minh
rằng ông chẳng nhận được chỉ thị ǵ của Chính phủ cả,
nhưng ông vẫn hy vọng đạt được một tạm ước Pháp - Việt
trong lúc giao thời.
Một cái ǵ đó trong lời phát biểu
của Sainteny chắc đă găi đúng chỗ ngứa.
Giáp đă không hoàn toàn bỏ qua thái
độ hoà giải của đối phương. Những những tiếng mơ
hồ về tự do cho “người An Nam”, một danh từ đáng ghét
của thực dân Pháp h́nh như đă làm ông bối rối. Giáp yêu
cầu phải nói chính xác, như trước đây ông Hồ đă từng đ̣i
hỏi Pháp vào tháng 7, nhưng Sainteny đă trả lời là họ sẽ
“vạch ra chi tiết cụ thể, ngay sau khi Nhật và Trung
Quốc rút đi”. Giáp không thoả măn và
vẫn yêu cầu là phải cụ thể. Nhưng Sainteny một
lần nữa lại vẫn lao vào những
lời chung chung. Giáp ngồi phớt
lạnh. Ông không hề xúc động
trước những lời hứa mơ hồ.
Trước thái độ không lay
chuyển được của Giáp, Sainteny cũng quay lại đường lối
cứng rắn của ḿnh. Tôi đă cảm thấy
khó xử trong không khí căng thẳng nặng nề, thiếu tin cậy
và chống đối nhau. Cả Giáp và
Hiền đều tỏ ra không muốn nhân nhượng để cho Pháp có
tiếng nói về tương lai của Việt Nam. Để nhằm
thuyết phục họ rằng đường nào rồi Đông Dương cũng phải
chịu chấp nhận sự đô hộ của nước ngoài, Sainteny đă phịa
ra rằng chính những hành động không khôn ngoan của Việt
Minh đă đưa tới t́nh h́nh không thể chịu đựng nổi hiện
tại. Các nước Đồng minh thấy Việt Minh chống đối với
Pháp, nên ở Postdam đă quyết định để cho Trung Quốc tước
vũ khí quân Nhật; điều đó sẽ mang lại nhiều hậu quả
nghiêm trọng cho người Đông Dương mà Giáp chắc đă biết
quá rơ kinh nghiệm lịch sử, là một khi người Trung Quốc
đă vào Đông Dương th́ cũng phải c̣n rất lâu họ mới lui
về.
Cái kiểu lập luận này h́nh như có
tác dụng nên Sainteny càng đi tới. Việc chiếm
đóng của Trung Quốc chỉ có nghĩa là kiệt quệ về kinh tế,
rối loạn xă hội và một sự hoàn toàn mất tự do.
Giáp và Hiền nh́n tôi chờ một sự xác
nhận; với một vẻ thoả măn, Sainteny cũng yêu cầu tôi
chứng nhận cho lời phát biểu của ông. Tôi nhắc
lại điều mà tôi đă nói với họ từ hôm trước, Trung Quốc
sẽ tiếp nhận sự đầu hàng Nhật ở phía bắc vĩ tuyến 16,
c̣n Anh ở phía nam, và nhấn mạnh vào điều mà tôi hiểu là
người Trung Quốc không có ư định ở lại Đông Dương lâu
quá thời gian cần thiết để hồi hương quân Nhật. “Thế là
bao lâu?”, Sainteny hỏi sâu vào vấn đề.
Giáp tỏ ra lúng túng một lúc nhưng
trở lại điềm tĩnh ngay, nói đây không phải là lần đầu
tiên người Trung Quốc đến Đông Dương và họ sẽ không ở
lại lâu. Không thấy cái lạc quan c̣n chập chờn
của Giáp, Sainteny tiếp tục bằng một giọng chắc nịch
rằng trong khi chờ đợi th́ tính mệnh của mọi người Pháp
phải được bảo toàn “bằng bất cứ giá nào” và “Chính phủ
Lâm thời An Nam phải chịu trách nhiệm về vấn đề này”.
Ông nói, Chính phủ Pháp mong muốn Chính phủ Lâm thời yêu
cầu các nhà chức trách Đồng minh có biện pháp ngăn chặn
không cho quân dội Trung Quốc tiến vào các thành phố có
đông người Âu sống như Hà Nội, Hải Pḥng, Đà Nẵng và
Huế, và các nơi đó sẽ được các nhân viên Pháp - Việt
trông nom. Chẳng ai có thể nói được đây là một thủ đoạn
có tính toán của Sainteny hay là một lỗi lầm thô thiển,
nhưng con người sắc xảo của Giáp đă ghi nhận được ngay.
Như thế là người đại diện của De Gaulle đă công nhận
“Chính phủ Lâm thời An Nam” là một cơ cấu có trách
nhiệm, Sainteny đă yêu cầu Chính phủ Lâm thời thay Pháp
nói chuyện với các nhà chức trách Đồng minh.
Giáp đáp lại ngay là không cần quấy
rầy đến Đồng minh về các vấn đề này làm ǵ; Chính phủ
ông sẽ xem xét tới việc không để cho người Pháp sẽ bị
quấy nhiễu.
Bị thua điểm, Sainteny buồn ra mặt nhưng tự trấn tĩnh
được và liền thay đổi ngón chơi bằng cách gợi ư cho đây
chỉ là một câu chuyện nội bộ trong gia đ́nh, họ có thể
giải quyết được mọi sự xung đột nếu họ cùng làm việc với
nhau, như họ đă từng làm trước đây v́ lợi ích chung của
cả hai bên; một sự liên minh Pháp - Việt có thể sẽ là
một giải pháp cho mọi vấn đề. Giáp
đă quyết định chấm dứt cái tṛ chơi đố chữ này.
Cười một cách hết sức nhạt nhẽo, ông
nói “mọi việc đều có thể”.
Sau một vài nhận xét không đâu vào đâu, Giáp nói ông c̣n
phải đi duyệt các đơn vị bộ đội mới tới, rồi qua những
câu vui đùa hời hợt, những cái bắt
tay và nụ cười giả tạo, Giáp và Hiền rời dinh
Toàn quyền. Sau khi họ đi khỏi, Sainteny tỏ ra hài ḷng
với ḿnh: Điều nhận xét lúc đó ông nói với tôi là ông đă
thuyết phục được các vị khách của ông bỏ cái “tính tự
phụ trẻ con” định xoay xở sống mà không có Pháp. Ông đă
không thấy được chút nào là ông đă đụng đầu ngay với một
người mà sau này đă được ghi nhận trong lịch sử bằng
việc làm tan ră một cách cơ bản đế quốc thuộc địa Pháp ở
Viễn Đông.
MỘT VIỆC MUA CHUỘC NGƯỜI MỸ CỦA PHÁP
Tôi nán ở lại một lúc, nhưng cũng chỉ là để
nhận được một điều bất ngờ đáng tởm.
Người phục vụ mang cà phê và bánh tới, chúng tôi chuyện
tṛ về bộ đội Việt Nam mới tới và phán đoán về ảnh hưởng
về sự có mặt của họ trong thành phố.
Sainteny tỏ vẻ bực tức.
Nhưng, hoàn toàn bất ngờ, với một giọng nói rất tin cậy
cứ như là chúng tôi âm mưu với nhau, ông báo cho tôi
biết: “Chính phủ Pháp đă chuẩn bị mở một ngân sách 5 tỷ
đồng quan Pháp để chỉ dành riêng cho người Mỹ đầu tư vào
Đông Dương, và tôi(1) muốn
biết nên tiếp xúc với ai về vấn đề này để có thể xúc
tiến việc thương lượng”. Ông c̣n nói
cần phải giữ hết sức bí mật.
Tôi nổi điên lên và cứng miệng không sao trả lời
được…Cuối cùng, tôi nói là sẽ chuyển vấn đề này cho
Trùng Khánh, và tôi đă điện ngay tối hôm đó.
Như tôi biết th́ sau đó tôi nhận
được trả lời của Heppner bảo cho tôi phải tránh xa mọi
hoạt động nhằm hối lộ các quan chức Mỹ. Và cũng chẳng ai
đă dính đến vụ mua chuộc này của Pháp.
Đó cũng chỉ là một thủ đoạn vô liêm sỉ và trắng trợn của
Pháp, nhưng chỉ vài tuần sau, Pháp lại tố cáo Hồ Chí
Minh đă mưu tính mua chuộc tôi và những người Mỹ khác ở
Đông Dương.
Trước khi tôi rời khỏi Dinh, Sainteny vẫn sảng khoái nói
với tôi về việc thiết lập một “Ban tâm lư chiến có quy
mô toàn quốc”. Ông dự định cộng tác với người Việt Nam ở
đài Bạch Mai để tuyên truyền… Tôi
cho đó là một điều không thể được, nhưng không nói ǵ.
Sainteny c̣n có một yêu cầu.
Ông muốn tôi báo cho “Uỷ ban Đ́nh chiến” (tôi cho ông
muốn nói đến các nhà chức trách Đồng minh) là Chính phủ
Pháp (có nghĩa là cả bản thân ông) mong muốn cho chuyên
chở các phụ nữ và trẻ em Pháp tới các địa điểm ở nam vĩ
tuyến 16 để tránh các sự không may trong khi Trung Quốc
chiếm đóng và yêu cầu cho tổ chức một lực lượng cảnh sát
Pháp để duy tŕ trật tự và luật pháp ở Hà Nội, Hải
Pḥng, Đà Nẵng và Huế. Đă có nhiều lần ông đă nói riêng
với tôi rằng các toán trước đây do OSS trang bị cần tạm
thời được sử dụng làm lực lượng cảnh sát. Về việc ông ta
lại gợi ư muốn tổ chức một lực lượng cảnh sát Pháp, tôi
thừa hiểu mục đích của ông ta chỉ là muốn sử dụng họ làm
một lực lượng đi trước cho đội quân của Leclerc đang có
tin đồn là đă lên đường sang Đông Dương, những tin đồn
được đài phát thanh Delhi tung ra một cách rộng răi làm
cho người Việt Nam và đặc biệt là Việt Minh lo ngại.
Với điều thất vọng quá rơ ràng này về Sainteny, tôi cáo
lỗi và trở về nhà Gauthier, trong một tâm trạng khó
chịu.
Chú thích:
(1) tức Sainteny
0 - 1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7 - 8 - 9 - 10 - 11 - 12 - 13 - 14 - 15 - 16 - 17 - 18 - 19 - 20 - 21 - 22 - 23 - 24 - 25 - 26 - 27 - 28 - 29 - 30 - 31 - 32 - 33
Valse Andy Wong . Viennese Valse . DrDance . Danptner . Dispatch
Bee Gees . Rolling Stones . Animals . Shadow . Ventures