US Senator John McCain , Kim Âu Hà văn Sơn
NT Kiên , UCV Bob Barr, Kim Âu Hà văn Sơn
Nguyễn Thái Kiên , Kim Âu Hà văn Sơn, Cố vấn an ninh đặc biệt của Reagan-Tỷ phú Ross Perot,Tŕnh A Sám
Viet Nam The Real Story Videos
Chiến Tranh Việt Nam Videos
Sức Mạnh Chính Nghĩa Videos
Hải Chiến Hoàng Sa Videos
TẠI SAO VIỆT NAM ?
WHY VIETNAM ?
BẢN DẠO ĐẦU CON CHIM HẢI ÂU CỦA NƯỚC
MỸ
(Prelude to America’s Albatross)
TÁC GIẢ : Archimedes L.A. Patti
Người dịch:
Lê Trọng Nghĩa
Chương 29
Không ai chịu nghe
QUÁ NHIỀU VIỆC RẮC RỐI
Chuyến đi
Trung Quốc của tôi nhằm t́m kiếm một sự chỉ
dẫn về chính trị đă thất bại.
Wedemeyer và Hurley đang bận chuẩn bị đi
Washington để xin chỉ
thị(1) nên không thể hoặc không muốn
để th́ giở gặp tôi nữa.
Đáp lại yêu cầu của Heppner, Wedemeyer đă
trả lời: “Thấy thế nào tốt nhất th́ cứ làm!”
đối với những vấn đề không thuộc phạm
vi các chỉ thị
hiện hành - trừ phi bị Washington bác bỏ.
Thật chẳng khác ǵ nói
“Những cái anh làm đều đúng cả, nhưng đừng
có vượt qua Washington”.
Nhưng lại chẳng có ai
nói cho biết là Washington đang làm ǵ.
Ba ngày thảo luận, bàn
bạc đă chẳng mang lại được một kết luận đáng
giá nào.
Một trong các vấn đề cần
phải được chú ư là sự có mặt của các lănh tụ
Đồng minh Hội trong những người thân cận của
Lư Hán. Họ mà vào
Việt Nam dưới sai bảo trợ của Quốc đân Đảng
th́ chỉ gây ra hỗn loạn và nội chiến.
Chúng tôi yêu cầu thiếu tướng R.B. Mac
Clure(1) trao đổi vấn đề này với tướng Hà
Ứng Khâm và nhấn mạnh đến nguy cơ tiềm tàng
trong nhiệm vụ của Lư Hán. Tôi cho rằng nếu
nổ ra một cuộc xung đột quy mô lớn giữa Việt
Minh và Đồng minh Hội th́ quân lính của Lư
Hán có thể phải có nhiệm vụ chẳng hay ho ǵ
là đàn áp người Việt Nam bằng vũ lực, do đó
sẽ gây ra một tinh thần chống Trung Quốc
mạnh mẽ và làm tŕ hoăn công việc giải giáp
quân Nhật. Tướng Mac Clure hứa sẽ nói với Hà
Ứng Khâm nhưng cũng không tin là sẽ có hành
động ǵ được v́ tướng Hà c̣n phải đương đầu
với nhiều vấn đề quan trọng khác. Điều quan
ngại nổi bật của Quốc dân Đảng lúc bấy giờ
là phải đối phó với Cộng sản Trung Quốc đang
tiếp quản một cách êm thấm và rất có hệ
thống các vùng đất do Nhật chiếm trước đây ở
phía bắc. Hà Ứng Khâm và
bộ tham mưu của ông ta phải tập trung hết
tâm trí vào việc chuyển và điều động các đội
quân Quốc dân Đảng trung thành lên phía bắc
Trung Quốc. Đồng thời ông ta lại phải
ngăn chặn nguy cơ nổi loạn của Long Vân ở
phía nam, và chống đỡ với áp lực của người
Pháp và Anh đối với Thống chế trong việc
chiếm lại Đông Dương.
Trước khi tôi trở về Hà Nội, tướng Mac Clure
đă cho tôi biết ông đă đặt vấn đề Đồng minh
Hội ra với tướng Hà nhưng không có kết quả.
Hà đă không sẵn sàng can thiệp vào các cuộc
thu xếp của Lư
Hán. Đặc biệt là nếu chúng chống Cộng. Thảo
luận với Helliwell và các nhân viên OSS
khác, tôi cho rằng đứng về quan điểm của
Đồng minh th́ vấn đề này mang tính chất quân
sự hơn là chính trị, nếu cuộc nội chiến nổ
ra - và các nhân tố để gây ra đă có sẵn -
th́ sẽ có bắn giết và hỗn loạn, và có khả
năng một số lính Nhật vũ trang nào đó sẽ
tham gia. Sẽ là một t́nh trạng hỗn độn!
Nhưng tôi cũng thống
nhất với các đồng sự là chúng tôi đă làm hết
cách để báo động cho các nhà đương cục và
cũng không thể làm ǵ khác hơn.
SÀI G̉N -THEO CÁCH THUẬT LẠI CỦA
NGƯỜI MỸ
Ngày 7-9, Dewey điện bản tường
thuật đầu tiên của Mỹ về những việc đă xảy
ra ở Sài G̣n trong ngày Lễ Độc lập.
Nạn nhân người Pháp đă
được rút xuống chỉ có 3 người chết và nhiều
tá bị thương. Về
phía Việt Nam th́ khó mà tính được.
Theo cảnh sát, tất cả chỉ có 19 người chết
và 6 người bị đưa vào bệnh viện v́ nhiều
người Việt đă không đến xin thuốc, họ sợ bị
nghi có tham gia cùng với các người biểu
t́nh và sẽ bị trả thù.
Một báo cáo dễ hiểu của
Dewey đă giúp giải thích cho chúng tôi nhiều
hoạt động chính trị rối rắm ở miền Nam.
Anh ta khẳng định việc Cédile nhảy dù xuống
trong đêm 22 - 23 tháng 8, ngày 24 đă gặp
một số người Pháp cánh tả lúc đó ở Sài G̣n
và đến ngày 27 đă gặp Trần Văn Giàu(3).
Cũng là một sự t́nh cờ
mà cuộc gặp gỡ đă trùng thời gian với việc
Sainteny gặp Giáp và Hiền ở Hà Nội.
Ở Sài G̣n, Cédile có ư
định đi tới một cuộc điều đ́nh để cùng tồn
tại có thể chấp nhận được.
Điều đó không thành.
Cũng như ở Hà Nội, cuộc gặp gỡ ở Sài G̣n chỉ
cho thấy các quan điểm của Pháp và Việt Nam
về tương lai chính trị của Đông Dương hoàn
toàn đối lập nhau.
Cédile đă nhấn mạnh việc tương lai chính trị
của Đông Dương chỉ có thể được đưa ra bàn
sau khi người Pháp đă khôi phục lại được
quyền hành và phải được đặt trong khuôn khổ
của Bản tuyên bố ngày 24-3(4).
Giàu và các cộng sự của
ông giữ quan điểm là vấn đề quan hệ tương
lai với nước Pháp chỉ được thảo luận với
điều kiện Pháp trước hết phải công nhận nền
độc lập của Việt Nam. Rơ ràng hai bên
không đứng trên một lập trường
chung.
Những người Troskism đă sớm biết được tin
Giàu thương lượng với Cédile và ông đă không
thuyết phục được người Pháp chấp nhận Việt
Nam “đă độc lập trên thực tế”. Nhóm Troskism
thuộc Liên đoàn Quốc tế Cộng
sản(5) liền kết
tội Giàu bán ḿnh cho Pháp và tố cáo Giàu
cùng đồng sự của ông ta là “phản cách mạng”.
Trong những ngày tháng 8, nhóm này đă đưa ra
một chương tŕnh cách mạng xă hội trong công
nhân và nông dân Nam Kỳ. Ở Sài G̣n, trật tự
vẫn được duy tŕ cho đến ngày Chủ nhật đen
tối, nhưng các vùng nông thôn th́ xáo trộn
mạnh mẽ hàng ngày. Nhóm Liên đoàn Quốc tế
Cộng sản, kéo theo ở nhiều nơi các nhóm Cao
Đài, Hoà Hảo và B́nh Xuyên đă khuyến khích
nông dân các vùng quê lật đổ chế độ cũ - hệ
thống quan lại, chức dịch địa phương và công
chức - và thay vào đó bằng các uỷ ban nhân
dân. Nhiều địa chủ đă bị
tước đoạt tài sản và ruộng đất được đem chia
cho nông dân.
Nhiều người đă bị giết.
Sự phiến động này đă bị Việt Minh phản đối,
và theo Dewey th́ Nguyễn Văn Tạo đă nói:
“Tất cả những người nào đă xúi giục nông dân
chiếm tài sản của địa chủ sẽ bị trừng trị
nghiêm khắc” và “chúng tôi chưa làm cách
mạng Cộng sản chủ nghĩa nhằm giải quyết vấn
đề ruộng đất. Chính phủ
hiện nay chỉ là một chính phủ dân chủ, v́
thế mà không có nhiệm vụ nói trên.
Chính phủ của chúng
tôi”, Tạo nhắc lại, “là một chính phủ tư sản
dân chủ, mặc dù có những người Cộng sản hiện
nay đang giữ chính quyền”.
Sau ngày “chủ nhật đen tối”, tờ Tranh đấu,
cơ quan của nhóm Troskism, đă đăng một bài
xă luận ngày 7-9, tố cáo Lâm uỷ Nam Bộ đă
sai sót trong việc không có những biện pháp
bảo đảm an toàn cho cuộc biểu t́nh, mặc dù
lúc đó đă thấy có thể xảy ra một vụ hỗn
loạn.
Bác sĩ Phạm Ngọc Thạch, một trong những
người tiếp xúc đầu tiên với Dewey ở Sài G̣n,
đă cho Dewey xem một bản kêu gọi dân chúng
Sài G̣n - Chợ Lớn của Lâm uỷ do Giàu kư,
trong lúc đó những kẻ phá trật tự và gây ra
chết chóc hôm “chủ nhật đen tối” đă bị vạch
mặt là bọn “khiêu khích” và c̣n nói thêm:
“Hiện nay, những người này đă tổ chúc một
cuộc mít tinh để yêu cầu vũ trang cho quần
chúng”. Dewey cho rằng: nói “những người đó”
là ám chỉ vào những phần tử Troskism thuộc
Liên đoàn Cộng sản Quốc tế và các đảng liên
kết với họ. Bản kêu gọi c̣n viết: “Người
Nhật và các nhà chức trách Đồng minh được
tin đó sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc
rối đổ máu mới”, và:
“Căn cứ vào sự thoả thuận quốc tế, quân đội
Nhật có nhiệm vụ phải đảm bảo trật tự cho
tới khi quân đội chiếm đóng Đồng minh tới và
mọi người không nên quên rằng mặc dù phải
đầu hàng nhưng lực lượng quân đội Nhật vẫn
c̣n nguyên vẹn. Do đó Tổng hành dinh Nhật có
thể:
1. tước vũ khí quân đội quốc gia,
2. tịch thu các súng máy và các vũ khí khác,
3. cấm chỉ các phong trào chính trị nào làm
rối trật tự và an ninh,
4. cấm các cuộc biểu t́nh nếu không được
phép trước của Tổng hành dinh Nhật, và
5. tước vũ khí
quần chúng”.
Bản kêu gọi kết luận:
“V́ lợi ích của đất nước chúng ta, chúng tôi
kêu gọi mọi người hăy tin cậy ở chúng tôi và
đừng để bị lôi kéo bởi bọn phản bội Tổ quốc.
Chỉ có như thế chúng ta
mới có thể làm dễ dàng cho việc giao dịch
của chúng ta với các đại diện Đồng minh”.
Ngày hôm sau, 8-9, chúng
tôi được Dewey cho biết là bản kêu gọi của
Giàu đă đẩy sự tranh căi giữa Việt Minh và
phái đối lập phải bật ra công khai.
Nhóm Troskism, từ trước
vẫn hoạt động một cách ít nhiều hoà hợp, nay
ra mặt thách thức Lâm uỷ. Họ dùng
cuộc mít tinh để yêu cầu cấp vũ khí cho dân
chúng và kích động những người theo họ chống
lại quân đội Anh(6).
Các uỷ ban nhân dân ủng hộ yêu sách của họ
và ở các tỉnh đă xảy ra một số xung đột giữa
bộ đội Việt Minh và các đơn vị vũ trang Hoà
Hảo và Cao Đài.
Cũng trong khoảng thời gian chúng tôi nhận
được tin của Dewey, Quentin Roosevelt đă
trao đổi với Helliwell nhiều vấn dề mà người
Anh quan tâm và cũng đụng đến nhiệm vụ của
chúng tôi ở Đông Dương. Một trong những vấn
đề đó là bức điện của huân tước Mounbatten
gửi Wedemeyer báo động việc “dân chúng An
Nam gây phiến động và chuẩn bị phá rối trật
tự”. Ông có ngụ ư sẵn sàng tiếp quản phần
việc “trong Chiến trường Trung Quốc”.
Một tin khác có liên quan đến cuộc thương
lượng giữa Anh và Pháp đang được tiến hành.
đầu tháng 9. Báo
chí Pháp đă tiết lộ nhiều chi tiết về cuộc
điều đ́nh này và đại sứ Mỹ Caffery đă báo
cho Washington biết đó là vấn đề một “Bộ máy
cai trị dân sự Pháp” được xem như là chính
quyền duy nhất ở phía nam vĩ tuyến 16 của
Đông Dương. Sự có mặt nhất thời của quân Anh
chỉ là một vấn đề ngoại lệ chủ yếu nhằm xúc
tiến việc tiếp nhận đầu hàng của Nhật và đảm
bảo cho tù binh và tù thường dân Đồng minh
hồi hương. Các nhà chức trách Pháp ở Trùng
Khánh và Kandy hy vọng rằng điều thống nhất
dă được nêu lên đó sẽ sớm thành một “việc đă
rồi” vào tuần lễ đầu tháng 9.
Nhưng thực ra th́ đến
tận ngày 9-10, điều đó chưa được hai bên
thương lượng kư kết.
Những cuộc vận động mờ ám đó của người Anh
đă gây ra một bất đồng nguy hiểm giữa Anh và
Mỹ, một nguy cơ mà thực ra chúng tôi ở Trung
Quốc, không được chuẩn bị để đối phó. Đến
thời kỳ kết thúc chiến tranh, Mỹ đă tự đặt
ḿnh trên cương vị một người trung gian môi
giới giữa Pháp - Trung Quốc, giữa Anh -
Trung Quốc và giữa Pháp - Việt Nam.
Nếu đó quả thực là vai
tṛ của chúng tôi ở Trung Quốc th́ Bộ chỉ
huy Chiến trường cũng như Đại sứ quán đều đă
không nhận được chỉ thị nào như thế.
V́
vậy mọi nguười đều mong rằng Wedemeyer và
Hurley đến dự hội nghị ở Washington dự định
vào giữa tháng 9 sẽ giải quyết được bằng
cách này hay cách khác các vấn đề nói trên
của chúng tôi.
TÀI LIỆU CHO WEDEMEYER
Ở Côn Minh
tôi đă chuẩn bị một tập hồ sơ cho “quyển
sách đen” của Wedemeyer, một bản báo cáo
đánh giá tổng hợp của OSS - Trung Quốc về
t́nh h́nh Đông Dương khi kết thúc chiến
tranh(7). Theo tôi, bản báo cáo đă nêu lên
được nhiều điểm có giá trị trong khuôn khổ
các sự kiện và các quyết định đă xảy ra sau
đó và dẫn tới sự dính líu của Mỹ vào Việt
Nam…
… Sau này tôi được biết
là tập hồ sơ đă được trao cho tướng Tổng
tham mưu trưởng ngày 10-9 để ông đi
Washington. Tôi
không rơ ông có đọc hoặc dùng phần nào trong
cuộc họp không, nhưng dù cho có một cấp lănh
đạo chính trị nào đă ngó tới nó th́ tác dụng
của nó cũng đă phải bị gạt bỏ.
KẾ HOẠCH CHO OSS SAU CHIẾN TRANH
Khi tôi c̣n ở Côn Minh, Heppner
đă thông báo cho tôi biết về những sự thay
đổi có thể có trong cơ cấu tổ chức của OSS.
Từ sau hội nghị Potsdam, Donovan đă sang
phía Đông để gặp Taylor ở Kandy và Heppner ở
Côn Minh, báo trước cho hai thủ trưởng OSS ở
Viễn Đông về kế hoạch sau chiến tranh của
ngành t́nh báo. Donovan cho biết đă được xúc
tiến báo cáo thanh toán với Uỷ ban ngân
sách( 8 ) và sẽ
kết thúc nhiệm vụ thời chiến vào cuối tháng
12-1945… Đề án cải tổ OSS của ông đề đạt từ
1944 đă không thực hiện được v́ những xung
đột chính trị ở trong nước và sự tranh chấp
giữa các cơ quan t́nh báo quân sự và dân sự.
Nhưng Donovan đă dự định
cho OSS ngừng hoạt động ngay sau Ngày Chiến
thắng.
Ở Chiến trường Trung Quốc, sẽ có một tổ chức
giao thời là Nha T́nh báo(9) bao gồm tất cả
cơ sở các tổ chức OSS cũ ở Trung Quốc.
Vào cuối tháng 9, cả hai
tổng hành dinh OSS và Chiến trường đều
chuyển về đóng ở Thượng Hải. Nhân
viên c̣n lại ở Trùng Khánh đi
theo chính phủ
Tưởng về Nam Kinh, tiếp tục công tác t́nh
báo chính trị.
Đối với tôi đó là một việc cải tổ tất nhiên
và b́nh thường, nhưng người Pháp đă nắm lấy
cơ hội đó để tung
ra một chiến dịch chống Mỹ mới. Từ Hà Nội,
Bernique đă điện cho tôi hay là người Pháp ở
đây đă loan báo rộng răi tin tức nói là tôi
bị gọi về Washington v́ tội có “hoạt động
thân Việt Minh” và toàn bộ OSS ở Đông Dương
cũng sắp bị rút về.
Helliwell phát cáu lên, tôi nói phải trở lại
Hà Nội ngay tức khắc và phải chặn đứng những
điều xằng bậy đó.
Do đó, chủ nhật ngày 9-9, tôi đă trở lại Hà
Nội mà vẫn chưa nhận được một sự hướng dẫn
có tính chất quyết định nào về chính sách
của Mỹ nhưng vẫn ấp ủ hy vọng là sự có mặt
của Hurley và Wedemeyer ở Washington sẽ giúp
giải quyết các nghi ngại và lo lắng của
chúng tôi.
Chú thích
(1) Hai người rời Trung Khánh
ngày 19-9-1945
(2) tướng Robert B. Mc Clure, tham mưu
trưởng quân Mỹ ở Chiến trường Trung Quốc,
kiêm Phó tư lệnh của Tổng tư lệnh Hồ Hán
Dân.
(3) Trong cuộc gặp cũng có mặt Bác sĩ Phạm
Ngọc Thạch và Nguyễn Văn Tạo
(4) của Bộ trưởng Thuộc địa, chính phủ lâm
thời Pháp, về chính sách đối với Đông Dương,
ngày 24-3-1945
(5) Nhóm tả khuynh của Troskism
(6) Trung tá Cass (Anh) đă đổ bộ vào Sài G̣n
ngày 6-9 cùng một đơn vị Ấn Độ thuộc sư đoàn
Ấn Độ thứ 20 và đội đặc nhiệm 136 của một
nhóm nhân viên SLFEO.
(7) R&A của OSS và các nhân viên sứ quán ở
Trùng Khánh đă giúp chuẩn bị bản báo cáo
này.
( 8 ) Cố vấn kinh
tế của Sứ quán Mỹ ở Trùng Khánh đă lập nhóm
Kinh tế
(9) trước là Nha Mật vụ SI
0 - 1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6 - 7 - 8 - 9 - 10 - 11 - 12 - 13 - 14 - 15 - 16 - 17 - 18 - 19 - 20 - 21 - 22 - 23 - 24 - 25 - 26 - 27 - 28 - 29 - 30 - 31 - 32 - 33
Valse Andy Wong . Viennese Valse . DrDance . Danptner . Dispatch
Bee Gees . Rolling Stones . Animals . Shadow . Ventures